Chương 10

An Cẩn từ cầu thang gỗ xoắn ốc đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng: em trai mình mặc như một con chuột vàng, nhấc mông leo vào lòng Lục Dư, cười rất vui vẻ.

An Cẩn khó chịu ngẩng đầu lên, như một con thiên nga kiêu ngạo, liếc mắt đi ngang qua An Dữ Chước, đi thẳng tới trước mặt mẹ kế, nói: "Dì Quách, dì sắp đi ghi hình chương trình à?"

Quách Lâm không tự tin lắm, chỉ chỉ vào mình: "Nói chuyện với dì à?"

Phải biết rằng, đại thiếu gia này luôn coi bà như người vô hình, cho dù nhiều năm qua Quách Lâm cố gắng thế nào, cũng chỉ là nịnh nọt vô ích, khiến bà dần dần từ bỏ giao tiếp.

"Không phải sao?" Biểu cảm của tiểu An Cẩn khá đáng ghét.

Quách Lâm âm thầm niệm mười lần "Tôi là mẹ kế, tôi không được đánh.", mới ép ra nụ cười: "Tiểu Cẩn có chuyện gì à?"

Đại thiếu gia không thoải mái, cứng nhắc ra lệnh: "Nếu dì đi ghi hình, tôi cũng phải đi."

Nói xong, cậu ta quay người bỏ đi, không cho Quách Lâm cơ hội từ chối, chạy nhanh lên lầu.

Để lại một phòng mọi người nhìn nhau.

An Dữ Chước hoàn toàn không biết gió tanh mưa máu trên mạng, cũng không đoán ra anh trai ruột bị cái gì, lén lén lút lút nói với Lục Dư: "Anh có thấy anh ấy giống chuột chũi không? Ló đầu ra nói một câu, rồi lại chui vào cái hang kín đáo của mình, không bao giờ thấy ánh sáng."

"Mẹ thấy con mới giống chuột chũi!" Chưa kịp Lục Dư phản ứng, Quách Lâm đã túm lấy cổ áo chuột vàng của An Dữ Chước, "Không được nói về anh trai như vậy, mau đến đây giúp mẹ chọn quần áo cho anh con!"

"Ô chao, thả con xuống!" Các chi ngắn ngủn của An Dữ Chước vẫy vẫy trên không, lắc ra 2 dư ảnh màu vàng. An Trí Viễn vội vàng ôm con trai lại: "Lâm Lâm, thật sự định đưa Tiểu Cẩn đi à? Anh có thể nói chuyện lại với con mà."

An Trí Viễn đoán ra có điều gì đó không đúng khi con trai lớn đề nghị như vậy, nghi ngờ chuyện này liên quan tới những người thân trong nhà họ An, nhưng nói rõ ràng trước mặt bọn trẻ không tốt.

Nhưng Quách Lâm lại nói: "Không sao, con nó hiếm khi chủ động giao tiếp với em, em có thể ứng phó được."

An Trí Viễn không chắc chắn: "Thật sự có thể à?"

Sao ông cảm thấy, từ khi vợ nhận ghi hình, hào quanh của bà đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, giống như có lại sự tự tin khi họ mới quen nhau.

Đây là sức hấp dẫn của phụ nữ có sự nghiệp?

Một tuần sau.

Lúc 5 giờ sáng, ekip chương trình khiêng theo máy quay phim và thiết bị thu âm, uy phong lừng lẫy tiến vào biệt thự nhà họ An.

Quách Lâm đã chuẩn bị xong xuôi, lặng lẽ ra ngoài nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, sau đó lên xe đến địa điểm quay phim trước - đây là thử thách đầu tiên mà đoàn phim “Bảo bối đến rồi” dành cho các bé.

Nếu tỉnh dậy, mọi người trong nhà đều biến mất, phản ứng của các bé sẽ như thế nào?

Vì vậy không chỉ có Quách Lâm rời đi, An Trí Viễn cũng như bảo mẫu Quế đều cùng phối hợp biến mất.

An Dữ Chước lúc mơ màng tỉnh dậy vì mắc tiểu, mở mắt ra liền chạm phải một ống kính đen thui của máy quay, cùng một phòng đầy những bóng người tối om.

Chước Bảo hoảng sợ la lên một tiếng rồi ngã vào lòng Lục Dư.

Đúng vậy, Lục Dư cũng ngủ trong phòng trẻ em này, từ khi An Dữ Chước phát hiện Lục Dư ở chung phòng với dì Quế lại bị đánh, cậu đã bắt cậu ta dọn ra khỏi phòng bảo mẫu, cùng mình ở chung.

Lục Dư bất ngờ bị đánh thức, bừng tỉnh, phản ứng cũng rất nhanh, cậu ta lập tức tỉnh táo, một tay ôm Chước Bảo vào lòng, đẩy máy quay ra, hung dữ hỏi: "Các người là ai?"

Trong xe bảo mẫu, đạo diễn Hoàng đang xem màn hình giám sát khen: "Thằng nhỏ rất mạnh mẽ! Cảnh này hay đấy! Cắt vào đoạn giới thiệu."

Các nhân viên trong xe bình luận: "Hơi liều lĩnh, sức trẻ con mà lớn thế, làm máy quay lệch hết cả rồi. ... Đây là con riêng của Quách Lâm phải không?"

Trong phòng trẻ em.

Nghe các chú quay phim giới thiệu, An Dữ Chước bình tĩnh lại, nhảy xuống giường đi vệ sinh, còn nhớ cảnh cáo giọng trẻ con trước khi đóng cửa: "Không được quay lén!"

Cậu biết việc đồng ý tham gia chương trình, chắc chắn sẽ để lại một vài lịch sử đen tối thời thơ ấu, nhưng quay trộm thì khác, An Dữ Chước cũng không muốn sau này xem được cảnh cởϊ qυầи đi vệ sinh riêng tư của mình trên mạng.

Cậu thành thục kéo ghế nhỏ lại, đứng lên, tự tạo thêm chiều cao rồi mới cởϊ qυầи, lấy ra tiểu Chước Bảo, nhắm vào bồn cầu.

Trong khi đó, ở cửa nhà vệ sinh, Lục Dư đứng như một vệ sĩ nhỏ chu đáo, tạo ra khí thế một người giữ cửa, kiên quyết không cho phép các chú mang máy quay tới gần.

Điều này khiến các nhân viên quay phim cảm thấy dễ thương chết đi được - hai đứa trẻ bé bỏng, không khóc không la, còn hành xử như người lớn, dễ thương quá đi!

Lúc này mới hơn 6 giờ sáng, vẫn chưa đến giờ thức dậy bình thường của lũ nhóc, An Dữ Chước bị đánh thức do đêm qua uống sữa nhiều quá, đây là sự cố ngoài ý muốn, lúc này An Cẩn ở trên lầu vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay biết gì.

Vài máy quay chu đáo ghi lại cảnh Lục Dư dịu dàng giúp An Dữ Chước mặc đồ, An Dữ Chước nói nhỏ: "Cám ơn anh trai."

Lục Dư xoa đầu cậu, có chút không nỡ nói: "Chắc phải đi rồi nhỉ?"

Chú quay phim: "Đúng vậy, đi thôi." Địa điểm quay ở ngoại ô, bây giờ khởi hành có thể tránh được giờ cao điểm buổi sáng.

Đạo diễn Hoàng cũng ngạc nhiên mối quan hệ hai đứa bé này thân thiết đến thế, hoàn toàn trái ngược với lời đồn ngoài xã hội! Mở tai nghe ra lệnh: "Bảo hai đứa nhỏ cầm tay nhau, quay vài cảnh xa."

Vì vậy, khi Lục Dư được người lớn dẫn ra khỏi biệt thự, cậu chỉ tay vào mình, ngạc nhiên hỏi: "Con cũng đi à?"

"Tất nhiên!" Nghe An Dữ Chước gọi cậu bằng anh, các nhân viên hoàn toàn không nhận ra mình đã hiểu lầm, khẳng định nói: "Tất cả các bạn nhỏ đều đi cả!"

"Đi thôi, lên xe nhanh lên, ngoài trời lạnh lắm."

Họ vội vã đẩy hai đứa trẻ lên xe bảo mẫu ấm áp, xe vững vàng lăn bánh, để lại một làn khói thải vui vẻ.