An Trí Viễn đi tới ba bước, bế An Dữ Chước lên, ôm vào lòng, Quách Lâm ôm áo khoác trong tay chạy theo phía sau, vội vàng nói: "Mặc áo cho Chước Bảo đi! Đừng để con bị cảm lạnh!"
Dì Quế cũng vội vàng chạy tới.
Trong vòng vài giây, An Dữ Chước đã được bọc kín như một gói bông, chỉ lộ ra nửa con mắt từ khe hở trong vòng tay ba, nhìn thấy Lục Dư không được ai quan tâm.
Lục Dư dường như quen với việc bị lãng quên, tự mình đứng dậy, phủi tuyết bẩn trên chiếc áo khoác mỏng, yên lặng nhìn "mẹ" Quế của mình, dường như mong đợi đối phương cũng quan tâm đến mình một chút, nhưng vẫn chẳng có gì cả, ánh mắt dần trở nên u ám.
Đột nhiên, Lục Dư cảm thấy có người đang kéo mình.
Một bàn tay mềm mại nhỏ xíu từ nách của ba An vươn ra khó khăn, nắm chặt vải áo trên vai Lục Dư.
"Anh trai về nhà cùng em..."
Vì mặt vùi trong lòng An Trí Viễn nên Chước Bảo phát âm rất không rõ ràng, nhưng người lớn vẫn hiểu ý cậu.
Quách Lâm sợ con trai bị cảm lạnh, liền đồng ý: "Cùng vào nhà, sau đó mới nói tiếp."
Quay lại không gian ấm áp bên trong, An Dữ Chước bị ép uống một cốc sữa bò nóng để giải hàn, dì Quế xoa góc quần áo giải thích: "Đây là con trai tôi, đang được nuôi dưỡng ở nhà cậu, bị tủi thân chút đã chạy tới đây, quá vô ý..."
Mi của Lục Dư khẽ run lên, An Dữ Chước tưởng cậu ta sẽ khóc, kết quả Lục Dư chỉ hạ mi mắt xuống, bất động.
"Nó là đứa mồ côi từ trong bụng mẹ, không có ba, không ai chăm sóc... Ông bà chủ yên tâm, tôi sẽ sớm đưa nó về."
"Không được!"
Một giọng sữa vang lên.
An Dữ Chước miệng vẫn còn dính vết sữa, lù lù chạy tới trước mặt Lục Dư, mở bàn tay nhỏ bé ra bảo vệ cậu ta, nói với ba mẹ: "Không cho phép anh trai đi!"
Lục Dư vẫn cúi mắt xuống, thái độ vô cảm.
Cậu ta không quan tâm đứa trẻ nhỏ kia dính mình vì lý do gì, đứa trẻ ở độ tuổi này, thích ghét đều không có lý do, người lớn cũng không để ý, làm nũng một lúc rồi thôi.
Tuy nhiên, bất ngờ thay, đứa nhóc kia lại cứng đầu bất thường, khi bà An muốn bế đi, thì bất ngờ đứa trẻ vung tay chân, nằm xuống sàn lăn lộn ầm ĩ: "Huhuhu dù thế nào cũng không cho anh trai đi!"
Lục Dư: "?"
An Trí Viễn: "..."
Quách Lâm: "..."
Dì Quế: "..."
An Dữ Chước lăn hai vòng rồi úp mặt xuống sàn --- quá xấu hổ, làm nũng như vậy thật sự rất mất mặt, cậu diễn không nổi.
Cuối cùng động tác dừng lại ở đây, hai chân ngắn của Chước Bảo tạo thành chữ đại, đuôi Pikachu vẫn còn vươn lên, khiến mông trông càng tròn trịa, rất đáng đánh.
Quách Lâm tức giận tìm cây chổi lông gà, nhưng bị An Trí Viễn cản lại, "Đừng đánh con! Chước Bảo! Nhanh nói cho mẹ biết, tại sao nhất quyết phải giữ anh trai lại?"
An Dữ Chước ngoan ngoãn đứng dậy, ánh mắt đối diện cây chổi lông gà, co cổ lại, khiến đôi tai dài trên mũ rung rinh: "Bởi vì anh ấy không nơi nương tựa, trở về sẽ bị đánh, ăn không no, thậm chí không có áo bông, thật đáng thương."
Nghe vậy, Quách Lâm nguôi giận, sắc mặt ôn hòa hơn.
Lục Dư luôn tỏ ra chết lặng, biểu cảm cũng cuối cùng có chút thay đổi, cậu ta nhìn đứa trẻ ngoan cố "Pikachu nhỏ", ánh mắt lóe lên.
Chưa bao giờ có ai quan tâm đến cậu ta cả.
An Dữ Chước kể lại hoàn cảnh của Lục Dư mà cậu nghe được, vợ chồng An Trí Viễn động lòng thương hại, quyết định để Lục Dư tạm thời ở lại.
Nhưng dì Quế lại tỏ ra khó xử, bà gửi Lục Dư cho anh cả, mỗi tháng chỉ đưa tượng trưng cho hai ba trăm đồng tiền ăn uống là được rồi, nhưng ở lại nhà chủ ăn uống không rẻ, liệu họ có trừ lương bà không? Bà cảm thấy bản thân đối xử với Lục Dư không đến nỗi để chết đói đã là nhân từ rồi, không muốn bỏ nhiều tiền.
Dì Quế lo lắng, muốn đưa Lục Dư trở lại phòng ngủ của người giúp việc để nói chuyện, kết quả tiểu thiếu gia An vui vẻ dắt Lục Dư về phòng trẻ em của mình, còn không quên dặn dò: "Lấy đồ ăn cho anh ấy."
Dì Quế: "Được..."
Phòng trẻ em của Chước Bảo là căn hộ riêng, có phòng vệ sinh và phòng khách nhỏ độc lập, trang trí rất ấm cúng, chính giữa trải thảm màu sắc, dọc theo tường là một hàng hòm đồ chơi lớn, bên trong chất đầy đồ chơi, còn có một cái lều chóp nhọn màu xanh, Lục Dư cảm thấy mình bước vào nhà cổ tích, không khỏi tự ti: bản thân quần áo rách rưới bẩn thỉu, hoàn toàn không hợp với không gian mơ mộng tinh xảo này, chỉ dám lén lút nhìn.
An Dữ Chước chú ý đến ánh mắt của cậu ta, hiểu ra: "Đại lão bây giờ vẫn là một đứa trẻ, thích những thứ này là bình thường."
Sau đó rất hào phóng đẩy đồ ăn vặt và đồ chơi cho cậu ta.
Lục Dư không dám đυ.ng đến thứ gì.
Cậu bé luôn lang thang trong nhà họ hàng của dì Quế, biết cách sống nhờ nhà người khác --- việc đầu tiên là không được đυ.ng vào đồ chơi của con nhà chủ, nếu làm hỏng bị chuốc lấy ánh mắt khinh bỉ là nhẹ, phần lớn sẽ bị đánh mắng.
An Dữ Chước không ngờ "Lục tiên sinh" hô mưa gọi gió bây giờ lại cẩn thận e dè như vậy, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Cần biết rằng, hai mươi năm sau, danh tiếng Lục Ỷ Sương ai cũng biết trong giới, các tài phiệt doanh nhân đều kính trọng sợ hãi anh ta, tiểu An tổng may mắn được gặp mặt anh ta tại một bữa tiệc rượu, khí chất anh ta tạo ra khiến người ta khó quên.
An Dữ Chước ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thần tượng của mình, đôi mắt to long lanh: "Tên em là An Dữ Chước, anh tên gì vậy?"
"Tên là Lục Dư."
An Dữ Chước: "À." Vậy cũng đã họ Lục rồi.
Lục Dư tưởng cậu nghe không rõ, giải thích: "Dư thừa."
"..." Ai lại đặt tên đứa trẻ như vậy? An Dữ Chước nghe xong cảm thấy khó chịu, mơ hồ nhớ lại, lúc đầu tiểu thiếu gia thật và giả bị nhầm lẫn, có vẻ không phải tình cờ mà là hành động cố ý?
Lúc này dì Quế mang mì vào, một bát mì nước trong, không có sò điệp và hải sâm nhỏ thường ngày, nhưng khẩu phần thì đầy đủ.
An Dữ Chước không hài lòng: "Sao có thể ăn như này?"
Dì Quế dường như chỉ chờ cậu hỏi, liền nói: "Đồ ngon của nhà chủ đắt tiền, chúng ta không nên ăn lung tung. Chước Bảo, nếu mẹ hỏi thì nói dì chỉ nấu một bát mì chay, không có cả trứng."
An Dữ Chước: "..."
An Dữ Chước chậm rãi "ừm" một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy tại sao dì lại ăn tổ yến của mẹ tôi?"
Dì Quế: "!"
Nhìn vẻ mặt bà ta, An Dữ Chước biết mình không nhớ nhầm --- người phụ nữ này tay chân không sạch sẽ, cuối cùng bị đuổi vì tội trộm cắp.
Dì Quế lúng túng, nhỏ giọng ra lệnh Lục Dư "ăn xong xuống tìm tao", rồi lui ra.