Chương 3

"Cha, chúng ta nên đợi thêm một thời gian, chờ con cập kê rồi hẵng giải trừ hôn ước cũng được, như vậy thời gian trôi qua, Hoàn Nhan lão tướng quân cũng không có khó chịu, lúc này đã là quá khứ, như vậy không phải là Hoàn Nhan lão tướng quân sẽ không trút giận được sao?"

Ở kiếp trước, khi giải trừ hôn ước, Hoàn nhan lão tướng quân cũng quả thực đã náo loạn.

Cuối cùng là hoàng thượng đứng ra giúp giải quyết.

Nhưng cũng vì vậy, tướng phủ và thượng thư phủ triệt để tuyệt giao.

Tuy rằng cũng không phải bạn tốt, nhưng cũng không phải là kẻ thù, Hoàn Nhan lão tướng quân trong triều lại có nhiều học trò.

Sau đó, cha trong quan trường thậm chí nhiều lần bị tiểu nhân âm mưu hãm hại, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Dĩ nhiên ông trời cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng nhất định phải thay đổi tất cả, bảo vệ tốt cha và A Trà.

Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

"Cái này... nhưng bảo bối của ta sắp thành niên, không giải trừ hôn ước, sao có thể tìm được một gia đình tốt , bên ngoài còn có những lời đồn này..."

Bạch Kính Sơn có chút hơi khó khi giải trừ hôn ước, lại sợ đắc tội Hoàn nhan lão tướng quân.

Nếu không đi, thì sẽ quá muộn vì nữ nhi bảo bối của mình cũng sắp đến tuổi cập kê.

Đến lúc đó khi còn có hôn ước, sẽ làm lỡ việc tìm gia đình tốt.

"Cha, ngài đừng lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi thực sự muốn chăm sóc cha thêm một thời gian, hiện tại Hoàn Nhan lão tướng quân cũng đang thương tâm khổ sở, chúng ta cũng đừng tìm cách bỏ đi tin đồn đó, đến nỗi phía ngoài những lời đồn kia, cha không cần để ý tới, nữ nhi đều không thèm để ý! Qua một thời gian ngắn, sẽ mất dần đi ."

" Năm sau chúng ta hãy giải trừ hôn ước, đến lúc đó nữ nhi cũng không lớn, cũng có thể bên cạnh phụ thân."

Một năm sau, Hoàn Nhan Ký sẽ trở lại, đến lúc đó...

Không, khi hắn trở về, khi đó không phải là sẽ không giải trừ được hôn ước sao?

Sẽ phải gả cho hắn.

Trong đầu hiện ra nam nhân băng lãnh, một thân tràn ngập sát khí, Bạch Lê Hân nhất thời nhịn không được mà rùng mình một cái.

Nhưng còn hơn là kẻ đạo đức giả kia, Hoàn Nhan Ký thật sự tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, nàng còn muốn báo ơn việc hắn đã chôn cất giúp nàng!

Nàng nhất định cũng sẽ chôn cất hắn đàng hoàng.

Bạch Kính Sơn vui mừng cười cười, nữ nhi nuôi lớn như thế, đùng là không vô ích mà.

Gả con gái đi sớm như vậy, ông cũng có chút không muốn.

Ở lại với ông thêm một năm cũng tốt.

"Hân thật là một đứa bé lanh lợi, được rồi, cha nghe Hân mà, phía ngoài nói, Hân thực sự không thèm để ý sao?"

Bạch Lê Hân ngẩng đầu mỉm cười.

"Dạ, cha yên tâm, nữ nhi không thèm để ý."

Bạch Kính Sơn vui mừng cười .

"Được, Hân trở lại nghỉ ngơi thật tốt, cha còn phải tiến cung một chuyến, A Trà, hầu hạ tiểu thư thật tốt."

"Vâng, lão gia."

"Cha đi thong thả." Khi tiễn cha đi, Bạch Lê Hân lộ ra ý cười.

"Tiểu thư, người hôm nay đánh đàn? Hay là thêu?"

Giọng nói của A Trà kéo Bạch Lê Hân trở lại.

Nhìn những cây lê trong sân, hoa lê trắng noãn đối lập hẳn với bóng tối ở cánh rừng trong trí nhớ của nàng.

"Chuẩn bị cho ta bút và mực."

A Trà có chút nghi hoặc, tiểu thư hình như đã lâu rồi không có động đến bút và mực?

Sao lại đột nhiên yêu văn chương? Không hỏi nhiều, A Trà liền vội vàng xoay người chuẩn bị bút mực "Được rồi, tiểu thư đợi một chút."

Nhận lấy bút và giấy, Bạch Lê Hân suy nghĩ một chút, sau đó liền cầm bút .

Nhìn thấy những bức tranh nàng vẽ, A Trà đứng bên cạnh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Trong rừng cây đen đặc, sương mù và mưa phùn làm bạn, vốn dĩ là bức tranh âm u.

Nhưng ở nơi này trong rừng, có một tuyệt thế mỹ nam, nam nhân thân mặc hắc y, lạnh lùng lại vô cùng có quyền lực và khí phách, dường như là chúa tể bóng tối.

Có lẽ hắn ta sinh ra trong bóng tối, vừa sinh ra đã là vua.

Bóng tối bao trùm cánh rừng, một nam nhân quỷ mị, vốn nên là một bức họa rất dọa người .

Nhưng trên đầu của nam nhân , có một vòng ánh sáng màu trắng.

Vòng ánh sáng này chiếu sáng khắp rừng cây, khiến cho bức họa này trong nháy mắt trở nên nhu hòa rất nhiều.

Nhìn bức tranh của Hoàn Nhan Ký, Bạch Lê Hân nhịn không được rơi vào trầm tư.

Nàng không nghĩ ra, bí mật công văn của Hàn An Trạch sao lại có con dấu của cha.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Con dấu của cha tại sao lại xuất hiện ở trên công văn của Hàn An Trạch ?

Hay là, trong phủ thượng thư có người của Hàn An Trạch?

Ngay cả khi Hoàn Nhan Ký không chết, thông đồng với địch phản quốc, đó cũng là tử tội.

Nàng không tin cha lại không biết lợi và hại, trong này nhất định là có chuyện gì đó mờ ám.

Xem ra Nàng nhất định phải điều tra cho rõ.

"Oa! Tiểu thư, bức tranh đẹp quá, nam nhân đẹp quá a! Nam nhân trong bức tranh này so với Hàn công tử còn tốt hơn nhiều!"

Tiểu thư nhà ta vẽ dù là vẽ một chút nhưng bản lĩnh có thể nói là đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần rồi.

Nàng ấy có thể vẽ nên sự quyến rũ của một người trong một bức tranh mà nàng ấy nhìn thấy.

Cho nên nàng tin tưởng, tiểu thư nhà nàng nhất định là thấy được người đàn ông này.

"À... Cái này là trong mộng thấy." Nhìn A Trà kinh ngạc tò mò, Bạch Lê Hân cười cười.

Cô cầm lấy bức tranh và thổi khô mực, "A Trà, đặt bức tranh thật đàng hoàng cho ta."

A Trà chớp mắt một cái, trong mơ thấy? Không biết là tiểu thư nhà ta thấy tình nhân trong mộng sao?

Nhưng thật sự là quá tốt, người đàn ông này miễn cưỡng xứng đôi với tiểu thư đa tài đa nghệ nhà ta.

"Vâng tiểu thư, Trà Trà nhất định sẽ phóng thật to lên."

"A Trà!" Nhìn vẻ mặt A Trà tươi cười, Bạch Lê Hân bất đắc dĩ lắc đầu.

Nha đầu kia, nhất định là nghĩ sai.

"Dạ dạ, nô tỳ biết sai, nô tỳ sau này không nói, không nói tiểu thư nhà ta đã có người trong mộng, ha ha..." Nói xong, A Trà nở nụ cưới mãn nguyện cầm bức tranh rời đi.

"..." Bạch Lê Hân bất lực lắc đầu trước bóng lưng A Trà.

Loảng xoảng!

Binh!

Cửa viện bị đá văng, đập mạnh vào bức tường sau cánh cửa.

Bạch Lê Hân quay đầu, một thiếu nữ mặc váy hồng nghênh ngang đi đến.

Đây chính là thứ muội của nàng, Bạch Nhã, con gái của Nhị di nương, tính cách quái đản.

Chỉ làm những việc mình thấy vui vẻ.

Mỗi lần nói chuyện với nàng càng không biết lớn nhỏ, thường hay ám chỉ châm chọc.

Nàng ấy là một người như vậy, kiếp trước khi A Trà qua đời, nàng nhịn không được đau buồn bỏ ra ngoài, vẫn là bên cạnh nàng ta một thời gian.

Tuy rằng thời điểm đó nàng ăn nói cũng không giỏi .

Nhưng đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy ấm áp kể từ khi bước vào biệt phủ của thừa tướng nửa năm.

"Yoo! Tỷ tỷ, thoạt nhìn khí sắc không tệ a! Xem ra chuyện vị hôn phu đã chết đối với người không ảnh hưởng gì!"

Bạch Lê Hân mỉm cười, "Khiến muội muội lo lắng rồi."

Nghe được lời của Bạch Lê Hân, Bạch Nhã cười nhạo biểu tình cứng đờ, "Ta lo lắng cho ngươi? Nữ nhân ngu xuẩn!"

"..." Nhìn Bạch Nhã rời đi, Bạch Lê Hân cười .

Một chút nàng cũng không tức giận.

"Tiểu thư, ngươi xem nhị tiểu thư!" Tiểu thư nhà mình bị chửi, A Trà khuôn mặt không phục.

"Được rồi được rồi, Trà Trà không tức giận."

Tuy rằng tiểu thư nhà nàng không thèm để ý, A Trà lại có khuôn mặt không vui.

"Rõ ràng tiểu thư là đích nữ, nàng ta chỉ là là một thứ nữ mà thôi, lại lấy nhiều thứ của tiểu thư , hiện tại tiểu thư bị người bên ngoài đổ lỗi, nàng ta còn châm chọc khıêυ khí©h, tiểu thư ngươi cũng rõ ràng mới là đích nữ, vậy mà nàng ta lại châm chọc người."