Chương 49: Lời hứa

"Đồ nhi ngoan, vi sư một đời không con không cái, may nhờ cơ duyên nhận ngươi làm đệ tử ba năm. Bởi vì lo lắng ngươi gặp chuyện, ta đã bói cho ngươi một quẻ trước khi rời đi, thiên cơ khó dò, lúc ngươi mở phong thư này của vi sư chứng tỏ ngươi đã gặp phải kiếp số của chính mình. Ngươi hãy theo chỉ dẫn của bản đồ trên bức thư mà đến tìm ta. Chuyến đi này ngươi nhất định phải đi một mình, tuyệt không thể đi với người khác."

Dạ Y Tình lẳng lặng gấp thư, nhíu mày suy nghĩ, mà Nguyệt Như bên kia lại sốt ruột nhìn Y Tình, khẽ cất giọng "Y Tình, Chu sư phụ đã nói gì trong thư?"

Y Tình hồi thần, nắm chặt tay Nguyệt Như nói "Nguyệt Như tỷ, muội muốn đi tìm sư phụ một chuyến."

Nguyệt Như nghe vậy liền vui vẻ đứng lên nói "Hảo, ta lập tức kêu Vân Anh cùng muội lên đường."

Dạ Y Tình kéo tay Nguyệt Như lại, đắn đo nói "khoan đã tỷ...sư phụ đã nói chỉ một mình muội mới được đến nơi đó. Cho nên...cho nên...không thể nói cho Huyền. Nếu không huynh ấy nhất định sẽ không cho ta đi như vậy..."

"Như vậy làm sao được. Ngươi thân nữ nhi, lại không có công phu trong người, đi một mình nếu lỡ có chuyện gì bất trắc thì phải làm sao a. Không được, chuyện này ta nhất quyết không đồng ý." Nguyệt Như nhíu mày, phản đối, nàng không thể để Dạ Y Tình mạo hiểm như vậy được.

Dạ Y Tình thở dài, cũng biết Nguyệt Như sẽ phản ứng như vậy "Tỷ, người cũng biết sư phụ muội tính tình cổ quái, nói một là một, người nếu như đã nói muội chỉ có thể đi một mình, thì muội không thể trái ý người. Huống hồ, chúng ta còn phải nhờ người chữa bệnh cho phụ hoàng a."

"Nhưng...muội đi một mình ta thật sự không an tâm. Vả lại, thái tử cũng nhất định không cho muội làm như vậy."

"Cho nên chúng ta càng không thể cho Huyền biết, mà Vân Anh ca cũng vậy."

"Như vậy làm sao được! muội cũng biết thái tử yêu muội như thế nào. Nếu như chúng ta đem chuyện lớn như vậy giấu hắn, hắn nhất định sẽ rất tức giận, càng đừng nói đến chuyện muội đi một mình lỡ xảy ra chuyện gì, chẳng phải ta đây sẽ hối hận suốt đời sao?" Nguyệt Như có chút kích động nói, chuyện này thật không phải chuyện đùa. Nàng không thể để Y Tình mạo hiểm như vậy.

"Nguyệt Như, tỷ đừng quá lo lắng như vậy, muội lớn rồi, tự nhiên sẽ biết cách bảo vệ bản thân, vả lại muội đâu phải loại tiểu thư khuê cát nửa bước không xuất gia môn. Huống hồ chi sư phụ thần thông quảng đại như vậy, người có thể an tâm để muội đi một mình, tự nhiên cũng đã có an bài kỹ lưỡng.

Nguyệt Như nghe vậy cũng dịu đi một chút "nhưng mà...muốn để thái tử không biết chuyện này...rất khó a."

Dạ Y Tình mỉm cười, nàng biết Nguyệt Như đã đồng ý cho nàng đi lần này. Nếu đã như vậy, thì hiện tại cửa ải khó nhất bây giờ là Huyền. Làm thế nào để đi tìm sư phụ mà Huyền không biết đây? Đây là vấn đề nan giải mà Dạ Y Tình cần phải giải quyết trước mắt.

Suy nghĩ một chốc, Y Tình ghé vào tai Nguyệt Như nói "tỷ, tỷ giúp muội....."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối đó....

"Huyền, vẫn đang đọc tấu chương sao? Nghỉ ngơi một chút uống miếng trà sâm đi. Còn nữa, hôm nay trời có hơi lạnh phải khoác thêm áo chứ" Y Tình đưa trà cho Tử Huyền, sau đó lấy áo, choàng lên người Tử Huyền.

Tử Huyền trong lòng thoáng buông lỏng, mỉm cười ấm áp ôm lấy Dạ Y Tình "Tình nhi, chắp tử chi thủ, phu phục hà cầu?"

Y Tình nội tâm ấm áp, đôi môi quyến rũ chủ động hôn lên môi của người kia. Mĩ nhân chủ động, Tử Huyền tất nhiên không từ chối, để mặc cho mĩ nhân chơi đùa.

Nhìn Y Tình mâu hàm thu thủy, mạo nhược tiên thiên, mỗi cái chớp mắt cũng đủ khiến cho người người khuynh đảo, Tử Huyền trong lòng dần dần nóng lên, tự biết chính mình động tình, nhưng cũng hiểu hiện tại chưa phải lúc thích hợp. Cũng chỉ đành kiềm nén, tách môi ra, dịu dàng ôm lấy ái nhân trong lòng.

Y Tình ngồi trên đùi Tử Huyền, mặt đỏ ửng, vùi đầu vào vai người kia. Tử Huyền ôn nhu vuốt mái tóc mềm mại của Y Tình, khẽ nói "Tình nhi, giả sử ta có chuyện gạt ngươi, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ."

Y Tình ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tử Huyền cũng hỏi một câu tương tự "vậy nếu như ta có chuyện lừa huynh. Huynh sẽ không đối với ta tức giận có phải không?"

Tử Huyền sủng nịch cười, đáp lời "Sẽ, chẳng sợ ngươi đối với ta có bao nhiêu lừa dối, thương thấu lòng ta bao nhiêu lần, chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta nguyện ý bao dung hết thảy những lỗi lầm của ngươi."

Y Tình hạnh phúc, xiết chặt eo Tử Huyền "kiếp này, chỉ cần huynh đối với ta một lòng, một dạ. Y Tình, cũng nhất định vì huynh mà lựa chọn tha thứ."

"Hảo, có lời này của ngươi, lòng ta đã đủ hạnh phúc." Tử Huyền nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng nhưng không hiểu chua xót "ta thật hy vọng, lời ngươi nói hôm nay sẽ trở thành sự thật..."

"Huyền, ngày mai muội cùng Nguyệt Như tỷ sẽ đến Uyên châu. Huynh một mình phải biết tự chăm sóc bản thân có biết không?" Y Tình ôn nhu căn dặn.

Tử Huyền có chút kinh ngạc "Tình nhi, mai ngươi đi Uyên châu với Nguyệt Như sao? Vì sao gấp vậy, mà sao ta không nghe tiểu Anh hay Nguyệt Như nói gì hết vậy. Mà hai ngươi đều thân nữ nhi, xuất môn một mình rất nguy hiểm cần phải đem theo người."

Dạ Y Tình mỉm cười, hôn phớt qua môi Tử Huyền "yên tâm, Nguyệt Như tỷ đã có sắp xếp rồi mà chuyến đi này chỉ vài ngày a, tụi muội đến Uyên châu là để gặp một vị bằng hữu, huynh đừng lo lắng."

Tử Huyền nghe Nguyệt Như đã có sắp xếp thì cũng thoáng buông lỏng, chỉ là trong lòng khó chịu khi phải xa Y Tình đến mấy ngày.

Y Tình ôm chặt Tử Huyền làm nũng "Huyền, cho muội đi nha..nha."

Tử Huyền bị sắc đẹp làm cho mê đảo, liên tục gật đầu không hề suy nghĩ. Dạ Y Tình thấy mình đã đạt được mục đích, liền cười nhẹ, cùng Tử Huyền hôn môi.

Mỹ nhân kế thành công *tung bông*

Lì xì tiếp đây :)