Chương 48: Vân Anh quyết định

"Tiểu Anh, ngươi đừng cố chấp nữa, chuyến đi này rất nguy hiểm, ta không thể để ngươi mà mạo hiểm. Huống hồ, ngươi còn có Nguyệt Như, không lẽ ngươi muốn nàng ngày đêm bất an chờ đợi ngươi sao?" Tử Huyền nhíu mày nói.

"A Huyền, chuyến đi này ta nhất định phải đi, không nói tới chuyện ngươi với ta là huynh đệ, chỉ với thân phận là một con dân của Tử Tinh quốc thì đã đủ lý do để ta phải đi chuyến này." Vân Anh cương nghị nhìn thẳng về phía Tử Huyền, ánh mắt quyết tâm không gì lay chuyển được.

Tử Huyền bỗng chốc im bặt, nàng còn có thể nói cái gì.

Vân Anh tự nhiên biết Tử Huyền lo lắng cùng khó xử, nàng rót rượu đưa cho Tử Huyền, sau đó cầm ly của mình chậm rãi uống "a Huyền, ta hiểu của ngươi bận tâm, nhưng ngươi cũng biết là một con dân của Tử Tinh, lương tâm của ta không cho phép ta hèn nhát, không cho phép ta rũ bỏ trách nhiệm với đất nước, non sông. Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta

"Có nước thì mới có nhà, chỉ khi nào đất nước được thanh bình thì gia đình mới được hạnh phúc. Ta bảo vệ xã tắc sơn hà, giang sơn gấm vóc cũng chính là bảo hộ hết thảy những người mình yêu thương. Trên chiến trường, sở dĩ quân sĩ liều cả mạng sống của mình với kẻ địch, không phải họ không sợ chết. Chẳng qua là họ biết nếu họ lùi bước thì họ sẽ vĩnh viễn mất đi nhà của chính mình, cho nên họ chỉ còn cách dũng cảm tiến lên, anh dũng gϊếŧ địch,

gϊếŧ được một tên, là có thêm một phần hy vọng. Họ sẵn sàng hy sinh để bảo hộ xã tắc, bảo hộ người mình yêu thương. Anh Anh, con phải nhớ cho kỹ, làm người tuyệt không thể thẹn với lương tâm, càng không thể thẹn với đất nước." Bao năm qua ta trên chiến trường, gϊếŧ không ít địch nhân, cũng nhìn không ít những huynh đệ phải hy sinh ngoài xa trường. Ngươi nói, nếu như ta lần này không đi có phải hay không lương tâm của ta sẽ cắn rứt, bất an cả đời. Lăng Vân Anh ta không muốn mình suốt đời không thể ngẩng cao đầu đối mặt với người khác. "

Tử Huyền thở dài, cầm ly rượu lên ngửa đầu uống, rượu xuống cổ họng không hiểu dâng lên một cổ chua xót, lặng lẽ đặt ly rượu trên bàn nhìn Vân Anh nhẹ hỏi "Còn Nguyệt Như thì sao..."

Vân Anh im lặng, ánh mắt rủ xuống, cúi đầu niết ly rượu trong tay, hữu khí vô lực nói "ta...sẽ nói rõ với nàng...ta nghĩ...nàng sẽ hiểu..."

Tử Huyền nhìn bộ dạng của Vân Anh cũng biết nàng đang rối rắm, khoác vai nàng im lặng chốc lát rồi nhẹ giọng nói "tiểu Anh, ngươi cũng biết chuyến đi này cửu tử nhất sinh, ta thật sự không hy vọng ngươi sẽ vì ta mà vào hiểm cảnh. Nhưng ta biết ý ngươi đã quyết, ta cũng có quyền ngăn cản quyết định của ngươi. Chỉ là...ngươi nên nhớ, ngươi hiện tại không phải một mình, còn có một người chờ ngươi che mưa chắn gió suốt đời cho nàng. Cho nên, ngươi nhất định phải giữ mạng trở về." Ánh mắt Tử Huyền bao hàm tin tưởng cùng kỳ vọng khiến Vân Anh tràn đầy ấm áp, gật mạnh đầu nắm chặt tay Tử Huyền nói "hảo."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong khi hai người Tử Huyền bên đây bàn chuyện, thì lão bà của hai người cũng đang tâm sự cùng nhau.

"Nguyệt Như tỷ, tỷ nói muội nên làm gì bây giờ. Triều cương rối loạn, giặc ngoài lại hăm he, phụ hoàng long thể bất an, bệnh không dậy nổi. Huyền, huynh ấy mỗi ngày đều lo lắng không yên, cơm nước không màng. Thật khiến muội đau lòng..." Y Tình ánh mắt đã đỏ hoe, nắm tay Nguyệt Như tâm sự.

Nguyệt Như cũng tự biết hiện tại thế cục không yên, Vân Anh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, gương mặt tươi tắn thường ngày cũng tăng thêm một phần nghiêm trọng cùng mệt mỏi.

Trong lòng thở dài, nắm tay Y Tình an ủi "thời điểm hiện giờ việc chúng ta có thể làm là yên lặng chăm sóc bọn hắn mà thôi"

Dạ Y Tình lặng lẽ gật đầu, xong bỗng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên "Nguyệt Như tỷ, muội...muội...nghĩ ra cách có thể cứu phụ hoàng."

"Ân? Là cách gì?" Nguyệt Như kinh ngạc nhìn Y Tình hỏi.

"Là lão sư, lão sư nhất định có cách giúp phụ hoàng khỏi bệnh."

"Lão sư của muội? Không phải ngài đã chu du tứ hải rồi sao?" Nguyệt Như cùng Y Tình vốn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện của Y Tình, Nguyệt Như cũng biết không ít. Lão sư của Dạ Y Tình gọi

"Chu Tiếu Thiên" là một học giả uyên bác, ngoài ra ngài còn có y thuật vô cùng cao minh. Chẳng qua hắn tính tình cổ quái, không thích quan tâm thế sự, Dạ Y Tình là bởi vì một lần hy hữu mà được hắn nhận làm đệ tử, truyền dạy kiến thức cho nàng trong ba năm, rồi lại tiếp tục chu du thiên hạ.

"Sư phụ trước khi đi, có để lại cho muội một cái cẩm nang, sư phụ có nói muội chỉ được mở cẩm nang này ra khi thật sự cần thiết. Muội nghĩ hiện giờ là lúc nên mở nó."

Nguyệt Như nghe lời Y Tình nói xong, lập tức vui vẻ gật đầu "mau mở nó ra xem thử."

"Để muội đi lấy nó." Dạ Y Tình đứng dậy đi tìm cẩm nang. Một lúc sau, nàng cầm ra một túi gấm màu xanh,mặt trên của túi thêu chữ "Thiên".

" Nguyệt Như tỷ, đây là cẩm nang mà sư phụ đưa cho muội trước khi người rời đi." Dạ Y Tình chậm rãi mở ra, lấy tờ giấy gấp bên trong ra.

Mà mặt giấy cũng chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ "thiên thư đồ", người khác có lẽ sẽ không hiểu ý nghĩa của 3 từ này, nhưng Dạ Y Tình lại khác, nàng hiểu rất rõ ràng ý của sư phụ. Bởi vì, thiên thư đồ chính là bảo vật mà sư phụ quý trọng nhất trong thiên hạ...

Lì xì trước 1 chương, mai lì xì thêm. Chúc mọi người bình an, hạnh phúc, vui vẻ trong cuộc sống nha =)