Chương 40: Đi đến cuối con đường

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Dạ Thuấn Vũ nhiều lần vì triều đình ra sức, xét thấy nữ nhi hắn, tài đức vẹn toàn, cùng thái tử tâm đầu ý hợp. Nay trẫm quyết định ban hôn cho Dạ Y Tình cùng thái tử, một tháng sau hôn lễ sẽ tổ chức."

"Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Dạ Thuấn Vũ đứng lên cầm thánh chỉ trên tay, trong lòng thở dài, nhìn thoáng qua nữ nhi đang mỉm cười vui sướиɠ, lòng thầm cầu khẩn Tử Huyền sẽ đối tốt với nữ nhi của mình.

"Phụ thân, con ra ngoài một chút, người đừng chờ con."

Dạ thừa tướng còn biết nói gì hơn ngoài gật đầu đồng ý. Nhìn dáng vẻ tươi cười của nữ nhi mà lòng hắn nặng trĩu. Nếu có thể, hắn thật hy vọng nữ nhi mình có thể thành thân với một nam nhân bình thường chứ không phải một công tôn quý tộc hay hoàng thân quốc thích gì cả. Bởi vì như vậy nàng sẽ càng hạnh phúc hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Như Uyển biệt viện, biệt viện riêng của Tử Huyền.

"Điện hạ, Dạ tiểu thư đến tìm ngài."

Tử Huyền đang đọc sách, nghe hạ nhân thông báo như vậy, lòng vui vẻ đứng dậy ra ngoài đón bảo bối.

Vừa ra đại sảnh đã thấy nàng xinh đẹp, ưu nhã, ngồi trên ghế uống trà, Tử Huyền nhu tình như nước ngẩn ngơ nhìn mỹ nhân xinh đẹp tựa Cửu Thiên tiên nữ trước mắt.

Dạ Y Tình uống xong trà, cảm thấy khó chịu vì lâu vậy mà Tử Huyền chưa ra, xoay người nhìn quanh thì thấy người nào đó đang ngẩn ngơ nhìn mình, gương mặt ửng đỏ khẽ kêu "Huyền."

Tử Huyền hồi thần, mỉm cười đi tới ôm Dạ Y Tình vào lòng, thì thào "bảo bối, nàng đến rồi."

Dạ Y Tình xấu hổ, vùi đầu vào lòng Tử Huyền, giọng nhỏ như muỗi kêu "Huyền, nơi này có người"

"Ha...ha...nương tử đại nhân của ta e thẹn rồi. Chúng ta vào thôi"

"A..."

Tử Huyền vui vẻ bế Dạ Y Tình lên đi vào bên trong hậu viện. Y Tình mặt đỏ bừng muốn xuất huyết, vùi mặt vào người Tử Huyền.

Tử Huyền bế Y Tình đến gốc cây anh đào chỗ hai người thường ngồi, nàng ngồi xuống, ôm Dạ Y Tình vào lòng.

"Nương tử đại nhân, vi phu hảo nhớ ngươi." Dạ Y Tình đấm nhẹ vào vai Tử Huyền bỉu môi "ai là nương tử huynh chứ."

"Ha...ha...Tình nhi không làm nương tử của ta, thì làm nương tử ai đây?" Tử Huyền xấu xa trêu chọc Y Tình xong còn trộm hôn má nàng ấy một cái.

"Huyền..huynh, đáng ghét" Dạ Y Tình đỏ mặt quay đầu không thèm nhìn Tử Huyền.

Thái tử điện hạ ha ha cười, lấy trong người ra hai miếng huyết ngọc một miếng khắc chữ "Huyền", miếng còn lại khắc chữ " Tình", nàng lấy miếng chữ "Huyền" đặt lên tay Dạ Y Tình.

"Tình nhi, hai miếng ngọc này làm từ " băng huyết" là loại vật liệu độc nhất vô nhị trên thế gian này. Trên đời này tuyệt không tìm được đôi ngọc bội thứ hai giống như vậy, tình cảm ta dành cho nàng cũng như nó độc nhất vô nhị." Tử Huyền thâm tình nhìn vào Dạ Y Tình nói.

Dạ Y Tình từ lâu lệ đã trào mi, nắm chặt ngọc bội trong tay thút thít nói "Huyền, đời này muội có huynh là đủ."

Tử Huyền vui vẻ ôm lấy Dạ Y Tình, hồi lâu Y Tình chợt nhớ ra mình chưa thông báo tin mừng cho Tử Huyền, vui vẻ nói "Huyền, huynh đoán đi, muội đem tin mừng gì cho huynh đây?"

Tử Huyền tự nhiên biết Y Tình muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ lắc đầu không biết, chiều lòng bảo bối nhà mình.

Dạ Y Tình thần bí nói "tin này là...không nói cho huynh biết."

Tử Huyền mím môi nhịn cười, giả vờ tò mò, lắc lắc tay Y Tình hỏi "nương tử~ nàng cho ta biết đi mà~"

Dạ Y Tình lần đầu tiên thấy Tử Huyền biểu tình đáng yêu như vậy, tim đập nhanh, mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói "được rồi, được rồi..thua huynh, hoàng thượng vừa ban hôn cho muội và huynh. Tháng sau chúng ta sẽ thành thân."

Tử Huyền nhìn biểu tình vui sướиɠ của Dạ Y Tình, lòng một mảnh ấm áp cùng thoả mãn. Cuối cùng nàng cũng có thể đường đường chính chính cùng Tình nhi thành hôn, cùng người mình yêu nắm tay đến bạc đầu giai lão là lời hứa kiếp trước mà nàng chưa thể thực hiện. Kiếp này, mặc kệ bao nhiêu khó khăn nàng nhất định sẽ nắm tay nàng ấy đi đến cuối con đường.