"Chủ tử, tìm được rồi. Theo như báo cáo thì tìm được ở một khu dân nghèo trên núi Hoàng Vân."
"Ngươi mau cho người đón nàng về. Phải nhớ, tuyệt đối bí mật."
"Dạ" Lôi Bình nhận mệnh liền rời đi. Tử Huyền ngồi trên bàn tiếp tục một mình đánh cờ. Ngày mai tam vương gia sẽ đến kinh thành, ván cờ này đã đảo ngược tình thế, phần thắng lớn đã nghiêng về phía Tử Huyền.
Trong lúc đó, tại Liên Vân biệt viện, nơi Triệu Như Yên đang ở.
"Tiểu thư, tiểu thư...người đừng đi. Đại hoàng tử sắp tới rồi, người chờ ngài ấy một chút đi." tiểu Ly kéo Như Yên lại không cho nàng rời đi.
Triệu Như Yên hai mắt đẫm lệ, đau xót đi ra ngoài cửa. Tiểu Ly biết mình đã không thể ngăn cản chỉ còn cách thuận theo, trong lòng thầm mong điện hạ mau tới.
Khi hai người vừa đến cửa thì đã bị Tử Phong chặn lại. Hắn thở hổn hển, mặt đỏ bừng, chứng tỏ khi nãy hắn đã rất vội vã chạy đến đây.
"Yên nhi, nàng nghe ta nói" Tử Phong bước đến cầm lấy tay Như Yên.
"Đại hoàng tử điện hạ, xin ngài buông tay. Tiểu nữ tử thân phận thấp hèn, thật không xứng với ngài" Như Yên lặng lẽ rút tay, tránh ra chỗ khác.
Tử Phong thấy cử chỉ của Như Yên biết nàng rất thất vọng về hắn, trong lòng áy náy càng nhiều. Hắn đi đến ôm lấy nàng vào lòng, ánh mắt ra hiệu cho tiểu Ly.
Tiểu Ly hiểu ý liền lặng lẽ rời khỏi, trước khi đi không quên đóng cửa lại.
"Yên nhi, nàng đừng khóc" Tử Phong đau lòng lau đi nước mắt của Như Yên, sau đó lặng lẽ hôn lên trán nàng.
Triệu Như Yên không có phản ứng chỉ lặng lẽ để Tử Phong muốn làm gì thì làm.
"Yên nhi, nàng đừng như vậy. Nàng phải biết rằng từ trước đến nay người ta yêu nhất cũng chỉ có duy nhất mình nàng." Tử Phong thâm tình nói.
Như Yên cười lạnh "nói yêu ta mà muốn thành thân với người khác? Nói yêu ta mà lừa dối làm ta tổn thương? Xin hỏi, đại điện hạ rốt cuộc
yêu của ngươi là như thế nào?"
"Yên nhi, ta yêu ngươi có trời đất làm chứng. Thành hôn với Dạ Y Tình chỉ là bất đắc dĩ." Tử Phong ôm chặt Như Yên giải thích.
"Bất đắc dĩ? Điện hạ, tiểu nữ dù ngây thơ nhưng cũng không ngu ngốc. Người có thể làm ngài bất đắc dĩ trên đời này chỉ sợ là thái tử đi."
Tử Phong bị Như Yên nói trúng tim đen, trong lòng chột dạ nhưng bề ngoài bình tĩnh nói "Yên nhi, ngươi đừng như vậy. Quả thật Tử Huyền là kẻ địch của ta nhưng ngươi đối với ta lại càng quan trọng."
"Vậy ngài có thể nói cho ta biết chuyện gì khiến ngài phải bất đắc dĩ đến mức có thể cưới người mà mình không thương?"
"Thật ra tình trạng hiện tại của ta không tốt a. Nàng biết rồi đó, Tử Huyền chiến thắng Thương Lan trở về phụ hoàng ngày càng trọng dụng hắn. Mà ta, nếu không nghĩ ra cách chỉ sợ cuối cùng sẽ bị hắn diệt trừ."
"Cho nên ngài lựa chọn thành thân với Dạ Y Tình, nhân đó mượn sức của Dạ thừa tướng củng cố thế lực của mình? Đại điện hạ, ngài quá bỉ ổi. Ngài nhẫn tâm kết hôn với nữ nhân mà mình không thương. Ngài làm như vậy, ngài có biết sẽ hủy hoại cuộc đời nàng ấy hay không?" Triệu Như Yên tức giận nói.
"Ta không cần biết? Nàng ta đối với ta mà nói chỉ là một quân cờ. Trong ván cờ của ta và Tử Huyền nhất định sẽ có người thắng kẻ bại. Cưới Dạ Y Tình bất quá là một nước cờ hiểm mà thôi."
Triệu Như Yên nghe vậy lòng lạnh nửa phần "nếu như điện hạ đã quyết đoán như vậy, mời ngài tránh ra để tiểu nữ rời đi. Tiểu nữ đối với ngài bất quá cũng chỉ là một quân cờ đã hết giá trị lợi dụng."
Thấy Như Yên vùng vẫy, Tử Phong càng siết chặt "Yên nhi, ta đối với nàng là thật lòng. Ngay từ lần đầu ta thấy nàng, ta đã nhận định nàng nhất định là của ta."
Như Yên thấy Tử Phong càng ngày càng mất bình tĩnh, thậm chí có xu hướng là đau nàng. Trong lòng một dự cảm không an tường trào ra.
Quả nhiên Tử Phong là cầm thú, hắn bế Như Yên lên, mặc kệ nàng vùng vẫy kêu la thế nào. Hắn đặt nàng lên trên giường, dùng dây thừng trói nàng lại. Như Yên trợn to mắt không dám tin nhìn hắn. Nàng thiên tính vạn tính cũng không tính được hắn cư nhiên như thế điên cuồng.
"Như Yên nàng là của ta, là của ta, ta không cho phép nàng rời đi ta." Nói xong, hắn liền bức hôn Như Yên, nàng gắng sức tránh thoát khỏi cái hôn điên cuồng của hắn nhưng vẫn không được. Thời điểm hắn đặt môi lên môi nàng, nàng cảm thấy tủi nhục nhiều hơn là hạnh phúc.
Phải, nàng đã yêu hắn, yêu cái người mà nàng không nên yêu. Ban đầu đến với hắn chỉ vì mệnh lệnh của chủ tử, nhưng rồi ngày ngày tiếp xúc, ngày ngày được hắn chăm sóc yêu thương, ngày ngày nhận được ấm áp từ hắn, nàng bất tri bất giác trầm luân trong đó. Đã bao đêm nàng tự nhắc mình không nên yêu hắn, đã bao lần nhắc nhở chính mình phải trung thành với chủ tử, nhưng mà...trái tim có bao giờ điều khiển được đâu. Mỗi lần cùng hắn, nhìn thấy hắn cười, thấy ôn nhu chăm sóc đáy lòng vừa ngập tràn hạnh phúc, vừa tràn ngập áy náy, lo âu.
Trái tim nàng như muốn xé toạt làm hai vậy, một bên nói là báo đáp chủ tử, một bên nói không được làm hắn tổn thương. Nàng mệt mỏi, thậm chí muốn chết đi cho rồi, nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được, bởi vì ân nàng còn chưa báo, tình nàng còn chưa trả.