Chương 32: Tha thứ

Như Yên, lệ không biết từ khi nào bất tri bất giác rơi xuống. Tử Phong bị nước mắt của nàng làm trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại. Trong lòng thở dài, hắn tháo dây ra, đỡ nàng ngồi dậy sau đó ôm nàng vào trong lòng.

Như Yên nằm trong lòng người mình yêu, khóc thật to, nàng muốn khóc ra hết mọi thứ bao hàm đau khổ, dày vò mà nàng phải gánh chịu trong mấy tháng qua.

Tử Phong thấy Như Yên khóc, càng ôm chặt hơn miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ "xin lỗi".

"Điện hạ, người buông tay đi. Ta nghĩ chúng ta không có kết quả." Như Yên trong lòng hạ quyết tâm nói.

"Vì sao? Yên nhi nàng không thể cho ta một cơ hội sao?" Tử Phong vội vã nói.

"Yêu một người không phải nên thủy chung một lòng sao? Nếu đã lừa dối nhau thì yêu thương có ý nghĩa gì?"

"Yên nhi, chỉ cần nàng đừng rời đi ta. Nàng muốn sao cũng được."

"Điện hạ, ngài có thể vì ta bỏ qua tranh quyền đoạt lợi, bỏ qua hết thảy vinh hoa phú quý, cùng ta bình bình an an qua một đời sao?" Như Yên nhìn thẳng vào mắt Tử Phong hỏi.

"Ta..." Tử Phong ngập ngừng né tránh ánh mắt như dao của Như Yên.

"Ta đã biết, có lẽ ta đã hy vọng quá nhiều." Như Yên cúi đầu không muốn Tử Phong nhìn thấy vẻ đau thương của mình lúc này.

"Nàng đừng rời đi ta. Nàng là người đầu tiên khiến ta rung động, kiếp ta nguyện bảo hộ nàng suốt đời. Ta cầu xin nàng."

Hai từ "cầu xin" khiến Như Yên rung động. Là một đại hoàng tử cao quý như hắn cư nhiên cầu xin một nữ nhân như nàng. Trong lòng nàng hiện tại không biết phải làm sao cho thoả.

"Yên nhi, nàng đừng rời đi ta." Tử Phong ôm chặt lấy Như Yên, như sợ chỉ một khắc buông lỏng này sẽ rời đi.

"Ta..." Triệu Như Yên thấy Tử Phong thâm tình như vậy, trong lòng sớm đã nhuyễn đi, nàng co rút vào lòng Tử Phong, yên lặng nhắm mắt. Tử Phong sung sướиɠ ôm lấy Triệu Như Yên, trong lòng hai người một khắc đó đều thầm mong thời gian sẽ dừng lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Lăng Vân Anh, ngươi hôm nay không cần ăn cơm, đến thư phòng quỳ gối cho ta"

"Lão bà...nàng tha cho ta đi, không phải tại ta a. Ta là bị ép buộc" Vân Anh trong lòng khóc ròng thầm nghĩ mình xui xẻo. Hôm nay nàng đến nhận lễ vật mà Tử Huyền nhắc đến, ai biết lễ kia là một nữ nhân, lại còn là nữ nhân xinh đẹp.

Vốn muốn cùng nàng bắt chuyện một chút, ai biết vừa mới hỏi nàng tên gì thì nàng kia đã nhào vào lòng nàng khóc rống. Mà khủng khϊếp nhất là đúng lúc đó lão bà nàng lại về a.

Lão bà thấy xong cũng không nói không rằng bỏ vào phòng, mặc dù nàng ấy không nói. Nhưng mà trước lúc đi ngang qua nàng ấy lườm nàng rất đáng sợ a.

Nghĩ đến đã thấy rùng mình, nàng không dám chậm trễ, đẩy vị cô nương đó ra, sai người chuẩn bị phòng cho nàng ấy rồi lật đật chạy qua phòng Như nhi.

Vân Anh vừa vào đã nghe tiếng lạnh như băng của Nguyệt Như nói nàng nhịn đói quỳ thư phòng.

Nguyệt Như nghe Vân Anh nói bị bắt buộc thì nhướng mày, hỏi "vậy xin hỏi Lăng phó tướng là ai thần thông quảng đại tới mức bắt ngươi đi ôm nữ nhân khác."

"Ta...ta..không phải như vậy đâu ngươi nghe ta nói. Chuyện là...." Vân Anh rất không nghĩa khí nói hết từ đầu đến cuối không sót chữ nào.

Tiêu Nguyệt Như nghe xong, lòng hiểu rõ chuyện này hẳn không phải lỗi Vân Anh nhưng mà, nàng ta dám ôm người khác là không thể tha thứ. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha cho nên...

"Anh Anh~" Lăng Vân Anh vừa nghe Tiêu Nguyệt Như gọi mình như vậy, từ trên xuống dưới đều nổi da gà, trong lòng thầm kêu không tốt. Quả nhiên...

"Anh Anh, ta biết ngươi dạo này rất rảnh rỗi, ta nghĩ kỹ rồi, ngày mai ngươi cùng Lý thúc bọn họ ra đồng làm ruộng thay đổi không khí đi."

"Ai....quả nhiên mỗi lần nàng kêu mình như vậy là không có chuyện gì tốt" Vân Anh trong lòng thở dài thườn thượt nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu đồng ý.

Nguyệt Như mỉm cười hài lòng, trong lòng tính toán, làm sao giải quyết kẻ chủ mưu đây. Nghĩ nghĩ không lâu, Nguyệt Như thần bí nở nụ cười. Vân Anh vừa thấy nàng cười, rùng mình cầu nguyện cho kẻ xấu số nào bị lão bà mình tính kế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tử Huyền đang ngồi phê duyệt công văn trong thư phòng bỗng thấy lạnh sống lưng, trong lòng dự cảm bất hảo trào ra.

"Chủ tử, đã y theo ngài dặn dò, người của đại hoàng tử không hề biết gì về chuyến đi này."

"Ngươi làm tốt lắm. Cứ tiếp tục kế hoạch" Lôi Bình dạ một tiếng rồi rời đi.

Tử Huyền trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì nàng được trọng sinh, sống trở lại. Nhờ vậy mà nàng biết được lịch sử và có thể sửa lại nó. Kiếp trước, thông qua chuyến đi của tam hoàng thúc nàng mới biết được tâm nguyện lớn nhất của hắn không phải là vàng bạc châu báu mà là nữ nhi đã thất lạc nhiều năm của hắn. Tam hoàng thúc lúc còn trẻ phong lưu phóng khoáng, khắp nơi lưu tình nhưng mãi vẫn không có được con. Đến mấy năm trước mới biết được mình có một nữ nhi, lại không biết nàng ở đâu nên tìm kiếm khắp nơi.

Kiếp trước, mãi đến tận cuối đời hắn mới tìm thấy nữ nhi của mình, chỉ là nàng ta đến cuối cùng vẫn không chịu nhận hắn làm cha hắn chết trong uất hận. Kiếp này nàng muốn đoạn duyên phận cha con họ được tiếp tục sớm hơn, hy vọng có thể giúp tam hoàng thúc hoàn thành nguyện vọng trước kia mà hắn chưa làm được. Cũng giúp cho nàng có thể vượt qua thử thách này.