Chương 3: Lãnh huyết

Lăng tướng quân hài lòng nhìn đám sơn tặc đã bị bắt.

"Điện hạ, bọn chúng đã buông tay chịu trói, thần thiết nghĩ nên tha cho hai mẹ con các nàng."

Tử Huyền phất tay ý bảo Lăng tướng quân không cần nói nữa.

"Quân sĩ nghe lệnh" Tử Huyền quát lên.

"Dạ"

"Ta cho các ngươi một thời thần, ngoại trừ Trương Kế ra, những kẻ còn lại ta không muốn thấy người sống." Tử Huyền ban ra mệnh lệnh lãnh huyết.

Trương Kế trừng mắt, muốn nhào đến chỗ Tử Huyền, nhưng bị giữ chặt, chỉ có thể la hét "Tử Huyền, ngươi là tên tiểu nhân nói không giữ lời."

Tử Huyền không để ý Trương Kế "bắt đầu đi, sau một thời thần, nếu người còn sống, hậu quả không cần ta phải nói"

Binh sĩ rùng mình, lập tức theo lời Tử Huyền, bắt đầu tàn sát.

Trương Kế hai mắt đỏ lên, tựa như thú điên gào thét, muốn xông vào gϊếŧ chết Tử Huyền.

Lăng tướng quân nhìn cảnh tượng đẫm máu, chỉ biết nhắm mắt thở dài.

Không đến một thời thần mùi máu tanh bốc lên khiến người ta muốn nôn mửa. Hơn một trăm tên sơn tặc trừ bỏ Trương Kế tất cả đều đã chết.

Tử Huyền nhãn thần lạnh lẽo nhìn quang cảnh đẫm máu xunh quanh. Sau lại nhìn Trương Kế mỉm cười "tức giận sao? Căm tức sao? Vậy ngươi có từng nghĩ qua những người bị các ngươi bắt gϊếŧ, hãʍ Ꮒϊếp thì có loại cảm giác như thế nào? Trương Kế a, ngươi và tất cả bọn họ đều đáng chết. Nhưng mà bọn họ tốt số hơn ngươi. Biết tại sao không? Bởi vì...ta muốn ngươi nếm thử mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong."

Tử Huyền khắp người toả ra mùi vị chết chóc, khiến người sợ hãi ngay cả Lăng tướng quân chinh chiến xa trường nhiều năm cũng không khỏi rùng mình.

"Người đâu, mang dao đến"

"Dạ, điện hạ" binh sĩ lập tức mang dao đến trước mặt Tử Huyền.

"Thiến hắn" Tử Huyền lạnh nhạt ra lệnh cho kẻ cầm dao.

"Dạ" binh sĩ đó không nói hai lời liền một dao đoạn xuống.

"A......" Trương Kế đau đến mức không muốn sống nữa.

Vợ Trương Kế khóc lóc cầu xin "thái tử, ta xin ngài, tha cho tướng công ta, muốn ta làm trâu làm ngựa đều được."

"Trước kia, những người bị hắn cướp cũng đã cầu xin hắn như thế. Tại sao không thấy hắn tha cho bọn họ?" Tử Huyền lạnh lẽo nhìn nương tử Trương Kế.

"Hu...hu..ca ca, huynh tha cho cha muội đi" nữ nhi Trương Kế oà khóc, ôm chân Tử Huyền cầu xin.

"Muội muội ngoan, ca ca sẽ không gϊếŧ cha muội đâu." Tử Huyền mỉm cười xoa đầu cô bé.

"Không được để Trương Kế chết. Lôi Vũ, ngươi mang hai mẹ con nàng rời khỏi, vĩnh viễn không để họ bước chân vào kinh thành. Nếu như làm trái gϊếŧ không tha." Tử Huyền lạnh lùng hạ lệnh.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Lôi Vũ nhận lệnh, liền đánh hai người ngất xỉu sau đó mang đi.

Trương Kế do bị thiến quá đau đớn nên đã sớm ngất.

"Sau khi Trương Kế tỉnh lại phế võ công của hắn, đoạn hai tay, đưa đến trại người điên. Suốt đời sống ở nơi đó. Một số binh sĩ theo ta đến chỗ sơn tặc vận chuyển tất cả vũ khí, vàng bạc trở về kinh. Binh lính còn lại một canh giờ nữa thu quân trở về trước. Tất cả các ngươi mỗi người thưởng mười lượng bạc" Tử Huyền ban bố hàng loạt mệnh lệnh sau đó rời đi.

Lăng tướng quân cũng đi theo sau.

"Điện hạ, người muốn vào sơn trại?" Lăng tướng quân nghi hoặc hỏi.

"Ân. Ta muốn tìm chứng cứ" Tử Huyền không dấu diếm nói ra mục đích thật sự.

"Ý người là...chuyện Trương Kế đánh cướp người là có kẻ sắp đặt."

Tử Huyền gật đầu.

Lăng tướng quân nhíu mày "vậy tại sao người không tra hỏi Trương Kế?"

"Chỉ sợ ta chưa kịp hỏi đã có kẻ gϊếŧ người diệt khẩu."

"Có người theo dõi chúng ta?" Lăng tướng quân bắt đúng trọng điểm.

"Ân, ngươi không cảm thấy trên đường rất im lặng sao? Không hề có tiếng động vật."

"Xem ra, triều đình có loạn thần tặc tử. Điện hạ, người làm sao không cho người bắt tên theo dõi chúng ta." Lăng tướng quân khó hiểu hỏi.

"Bắt hắn chỉ sợ bức dây động rừng. Chẳng bằng chúng ta giả như cái gì cũng không biết, sau đó từ từ điều tra."

"Thái tử, vì sao ta luôn có cảm giác người đã thay đổi." Lăng tướng quân nghiêm nghị nhìn Tử Huyền.

"Lăng tướng quân, ngươi ta cảm thấy thay đổi như thế nào?" Tử Huyền khiêu mi hỏi.

"Người dường như...mất đi chút ôn hoà tăng lên một phần lệ khí. Xử lý việc cũng tàn nhẫn hơn. Nếu là người của trước đây nhất định sẽ..."

"Sẽ giữ lời hứa tha cho bọn chúng. Cùng lắm là cấm chúng không được trở về kinh thành, phải không?" Tử Huyền đánh gãy lời Lăng tướng quân.

"Ân" Lăng tướng quân gật đầu tán thành.

"Lăng tướng quân, ngươi chinh chiến xa trường bao nhiêu năm nay, cảnh sinh ly tử biệt ắt hẳn đã thấy nhiều?" giọng Tử Huyền mang chút u buồn nói.

"Vâng, trên chiến trường sinh tử khó định đoạt." Lăng tướng quân thở dài. Trên xa trường bao năm, trái tim lão cũng trở nên sắt đá.

"Ta trước kia rất sợ hãi nhìn thấy người khác sinh ly tử biệt, cho nên ta luôn cố gắng để nó không xảy ra. Cuối cùng bởi vì sự yếu đuối ngu ngốc đó, khiến ta mất đi thứ quan trọng nhất trong đời mình. Ta khi đó bất lực, tuyệt vọng nhìn người thân yêu nhất bị người hại chết. Mà ta, cũng là kẻ gián tiếp hại chết nàng." Tử Huyền rơi lệ, cảnh tượng Tình nhi yếu ớt nằm trong lòng nàng cứ như vừa xảy ra trước mắt.

"Điện hạ, người..." Lăng tướng quân nhíu mày nghi hoặc. Trong trí nhớ của lão, thái tử trước giờ đều ở trong cung cũng chưa có thái tử phi, tại sao lại xảy ra chuyện khiến thái tử thương tâm như vậy. Nhìn thái độ của thái tử không giống như giả. Không lẽ...có những chuyện mà lão chưa biết?

"Lăng tướng quân, thật xin lỗi bắt ông nghe ta nói nhảm. Chúng ta nên đi nhanh thôi" Tử Huyền thu lại tâm tình, cùng Lăng tướng quân tiến nhanh về phía sơn trại.