Chương 2: Thay đổi

"Điện hạ, còn ba trăm dặm nữa là đến nơi ở của bọn sơn tặc"

"Hảo, đóng trại ở đây đi." Tử Huyền lạnh lùng hạ lệnh.

"Dạ. Điện hạ" ba trăm binh lính lập tức đóng trại.

Tử Huyền ngẩng đầu nhìn thiên không "Tử Phong, những thứ ngươi khiếm ta, chúng ta từ từ tính."

Trời mau sụp tối, mọi người bắt đầu đốt lửa.

Trong liều, Tử Huyền cùng Lăng tướng quân thảo luận việc bắt bọn sơn tặc.

"Điện hạ, thần nghĩ bọn sơn tặc nhất định đã biết được chúng ta đóng quân ở đây. Rất nhanh chúng sẽ có hành động." Lăng tướng quân bắt đầu cho ý kiến.

"Lăng tướng quân, ngươi có biết tên cầm đầu bọn chúng tên gì không?" Tử Huyền cười nhạt hỏi.

"Bẩm điện hạ, là Trương Kế. "

"Vậy ngươi có biết cái hắn quan tâm nhất hiện tại là gì không?"

"Bẩm điện hạ, theo thám tử hồi báo, Trương Kế rất xem trọng nương tử và hài nhi của hắn."

"Ta đã cho người bí mật bắt hai người đó" một câu của Tử Huyền làm Lăng tướng quân chấn động. Xưa nay, thái tử điện hạ nhân đức, cương trực không nghĩ đến hôm nay lại sử dụng thủ đoạn như vậy. Xem ra việc ám sát lần trước đã khiến thái tử điện hạ thay đổi. "Không biết đây việc tốt hay xấu đây" Lăng tướng quân trong lòng thầm than.

Tử Huyền nhìn Lăng tướng quân, người này trước kia hết lòng trung thành với nàng, nàng sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.

"Điện hạ, nếu Trương Kế đầu hàng, đương nhiên là chuyện tốt nhưng lỡ..."

"Hắn sẽ, bởi vì hai mẹ con kia so với sinh mạng của hắn còn đáng giá hơn cho nên ngươi cứ yên tâm." Tử Huyền lạnh nhạt nói. Điểm này nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai. Bởi vì, nàng cũng đã từng mất đi người yêu quý nhất. Khoảng khắc đó nàng vĩnh viễn không bao giờ quên.

Lăng tướng quân lựa chọn im lặng. Hắn cảm nhận được thái tử không giống trước đây, người hiện tại giống như đã trải qua một đời một kiếp nhìn thấu nhân sinh.

"Được rồi, Lăng tướng quân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tăng cường binh lính rất nhanh sẽ có biến."

"Dạ, điện hạ" Lăng tướng quân rời khỏi liều. Tử Huyền một mình ngồi trong trướng uống rượu."Tình nhi, nàng hiện tại đang làm ? Nàng yên tâm, Tử Huyền rất nhanh sẽ tìm nàng. Tử Huyền thề, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

"Bẩm báo điện hạ, bọn sơn tặc có động tĩnh."

"Lập tức cho một trăm binh lính mai phục còn lại tập hợp một chỗ" Tử Huyền hạ lệnh xong, tự mình rời khỏi trướng đến chỗ tập hợp với binh sĩ.

"Điện hạ." Lăng tướng quân cúi đầu.

Tử Huyền gật đầu nhìn tất cả binh sĩ. Đôi mắt sắc bén nhìn qua từng người khiến binh lính khẩn trương vô cùng.

"Theo mật thám hồi báo, sơn tặc tất cả khoảng hơn một trăm. Các ngươi chặt năm cái đầu thưởng mười lượng cứ thế nhân lên, ai gϊếŧ được Trương Kế thưởng năm mươi lượng, bắt sống hắn thưởng một trăm lượng, tăng một cấp bậc. Còn nữa, có thưởng ắt có phạt cái ngươi nếu kiếm không thấy máu, đánh một trăm côn, giáng một cấp." Lệnh của Tử Huyền vừa ban ra, tất cả binh sĩ vừa mừng vừa sợ. Riêng Lăng tướng quân lại vô cùng thưởng thức chiêu vừa đánh vừa xoa này của Tử Huyền.

"Bẩm điện hạ, sơn tặc cách ta còn năm mươi dặm." Một binh sĩ chạy đến bẩm báo.

Tử Huyền âm trầm gật đầu phất tay cho tên lính kia rời đi, sau đó nói "người đâu, chuẩn bị tên lửa"

"Dạ" binh lính lập tức đem tên đến.

Tử Huyền cầm tên lửa bắn ba phát lên trời.

"Điện hạ, là tín hiệu." Lăng tướng quân tinh ý đoán.

Tử Huyền không nói gì chỉ gật nhẹ đầu nhìn về phía trước.

Sơn tặc đã đến, dẫn đầu là một kẻ trung niên khoảng 40 tuổi, khoác áo da hổ, cưỡi hắc mã. Theo sau hắn là một đám hung thần ác sát cầm đao, cầm thương.

Tử Huyền cười lạnh nhìn Trương Kế "ngươi kẻ đầu tiên ta khai đao. trách thì trách ngươi làm việc cho hoàng huynh ta."

"Bọn quân triều đình ngu ngốc, còn không mau đầu hàng, quỳ xuống cầu xin biết đâu chúng ta sẽ tha mạng chó cho các ngươi" một tên trong bọn sơn tặc hô lên.

"Sơn tặc, to gan dám vô lễ với thái tử" Lăng tướng quân quát lên.

"Tại sao không dám, hắn chẳng qua chỉ là tiểu bạch kiểm mà thôi. Lần trước, không phải suýt chết trong tay ta? Có gì phải kiêu ngạo" Trương Kế kinh thường nói.

"Ngươi..." Lăng tướng quân nổi giận đùng đùng.

Tử Huyền phất tay, ý bảo Lăng tướng quân đừng tức giận, nhìn Trương Kế lãnh đạm cười.

Nụ cười của Tử Huyền khiến Trương Kế không rét mà run.

"Tiểu tử, lão tử đây không rảng cùng các ngươi đấu khẩu. Nam nhi đại trượng phu muốn đánh thì đánh không cần nhiều lời." Trương Kế lấy lại khí thế nói.

"Muốn đánh nhau? Hảo, nhưng mà trước hết ta cho ngươi xem cái này đã." Tử Huyền thâm ý mỉm cười.

"Lôi Vũ, đem người lên" không biết từ lúc nào Lôi Vũ, cận vệ của Tử Huyền xuất hiện bên cạnh nàng.

"Dạ. Điện hạ." Lôi Vũ đem vợ và con Trương Kế đến trước mặt Tử Huyền.

Trương Kế trừng mắt nhìn nương tử và hài nhi của mình, sau lại nhìn Tử Huyền mắng "ngươi, vô sĩ."

"Trương huynh, ngươi nói sai rồi, binh bất yếm trá. Lần trước ngươi phục kích ta, lần này ta lấy vợ con ngươi uy hϊếp cũng như nhau cả thôi." Tử Huyền lạnh lùng nói.

"Ngươi muốn gì mới tha cho bọn họ" Trương Kế cắn răng nói.

"Đơn giản, các ngươi buông tay chịu trói."

"Không thể được" Trương Kế lập tức nói.

"Vậy cũng được, cùng lắm đánh một trận thôi. Nhưng mà...nương tử của ngươi cũng thật xinh đẹp a. Hảo, vậy lấy nàng làm phần thưởng đi. Kẻ nào gϊếŧ được Trương Kế ta ban nàng cho kẻ đó."

"Dạ. Điện hạ." Tất cả binh sĩ đồng thanh đáp.

"Ngươi...chó má" Trương Kế tức giận chửi đổng.

"Trương Kế, ta xem nữ nhi của ngươi đã 7,8 tuổi. Dạo gần đây trong thành hình như có mấy kẻ nhà giàu thích nuôi nữ hài đồng" Tử Huyền mỉm cười thâm ý nhìn Trương Kế.

Trương Kế hiện tại chỉ muốn một đao chém chết tên tiện nhân trước mặt.

"Đại ca, hay là chúng ta đầu hàng đi, không thể để tên vô sĩ kia làm nhục đại tẩu cùng Lâm nhi" một kẻ bên cạnh Trương Kế nói với hắn.

"Nhưng mà...các huynh đệ..." Trương Kế do dự.

"Đại ca, chúng ta phải bảo vệ đại tẩu cùng Lâm nhi. Người đừng lo cho chúng ta." Kẻ bên cạnh Trương Kế lại tiếp tục nói.

"Vậy..."

"Đại ca, người đừng do dự nữa."

Trương Kế cắn răng nhìn Tử Huyền "được, ta đáp ứng nhưng ngươi phải hứa không được động đến huynh đệ của ta."

Tử Huyền nhếch môi đáp ứng "hảo"

Trương Kế dẫn đầu buông vũ khí xuống, những tên còn lại cũng làm theo. Binh sĩ bắt trói tất cả bọn chúng.