Chương 23: Thành đôi

"Thái tử, người tỉnh?"

"A Huyền, ngươi tỉnh rồi" hai cha con Lăng tướng quân trăm miệng một lời quay lại hỏi.

Tử Huyền nhìn hai người thần sắc giống hệt nhau không khỏi phì cười, gật nhẹ đầu.

"Thái tử, người vẫn là nên nghỉ ngơi, chuyện kia...chúng ta nói sau đi. Thần cáo lui" Lăng Lãng thấy Tử Huyền đã có chút khí sắc, liền yên lòng đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn không quên lườm nữ nhi của mình.

"A Huyền, ngươi không sao thì tốt. Ta thật sợ ngươi có chuyện." Lăng Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên người Tử Huyền, săn sóc đắp chăn cho nàng.

Nào biết hành động dịu dàng của nàng lại lọt vào mắt người nào đó, khiến người kia nháy mắt tức giận tăng vọt.

"Chát.." tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, ngoại trừ người đánh, còn lại hai người Tử Huyền, Vân Anh đều sửng sờ.

"Cô nương, ta nói ngươi đây là quân doanh, không thể tùy tiện vào." Không đợi hai người hồi thần, hai binh sĩ chạy vào tính đem người xông vào doanh trại rời đi.

Má bên trái bổng rát, khiến Vân Anh hồi tỉnh, nhìn người đứng trước mặt mình, xunh quanh cái gì cũng đều không để ý liền ôm chầm lấy người đối diện, cả hai bật khóc.

Hai tên lính còn đang ngơ ngác nhìn nhau, thì Tử Huyền đã ra lệnh cho bọn họ rời khỏi. Nhìn biểu hiện của Vân Anh, Tử Huyền cũng đoán được đôi chút cô nương này là ai, nhìn hai người bọn họ ôm lấy nhau, Tử Huyền trong lòng có chút hâm mộ.

Qua một thời thần, hai người bọn họ mới buông nhau ra, Nguyệt Như ý thức được Tử Huyền còn ở nơi này, trong lòng xấu hổ núp sau lưng Vân Anh.

Vân Anh thấy hành động trẻ con của nàng thì phì cười, nắm chặt tay Nguyệt Như. Tử Huyền tuy đang bị thương nhưng nhìn hai người ân ái nhịn không được trêu chọc "tiểu Anh... ngươi không giới thiệu... tức phụ nhà ngươi... cho ta biết sao?"

Nguyệt Như nghe Tử Huyền nói, xấu hổ muốn chui xuống đất, tức giận nhéo hông Vân Anh.

"Đau...đau...lão bà ngươi nhẹ chút" Vân Anh đau đến ứa nước mắt cầu xin tha thứ.

"Ai làm lão bà ngươi. Lăng Vân Anh ngươi nói cho cẩn thận." Nguyệt Như nghe hai chữ "lão bà" đáy lòng ngọt ngào, nhưng bên ngoài vẫn nổi giận đùng đùng, bất quá tay đã chuyển từ ngắt thành xoa.

Vân Anh rất là hưởng thụ, đột nhiên xoay người, ôm lấy Nguyệt Như vào lòng thì thầm bên tai nàng "đời này ngoại trừ ta ra, còn ai có thể làm phu quân của ngươi."

"Ngươi..." Nguyệt Như mặt đỏ hồng hồng, lại không nói nên lời.

Tử Huyền thấy hai người ngươi khanh ta khanh, không để ý bệnh nhân là nàng, bất đắc dĩ ho khan một tiếng.

Hai người nghe tiếng ho của Tử Huyền, ngượng ngùng tách ra. Vân Anh mỉm cười hề hề giới thiệu Nguyệt Như "a Huyền, đây là người ta yêu nhất Tiêu Nguyệt Như." Sau đó quay sang Nguyệt Như, sợ nàng hiểu lầm chuyện khi nãy, liền giải thích "Như nhi, nàng đừng hiểu lầm, a Huyền là bạn tốt của ta, nàng đang bị thương nên ta mới chăm sóc cho nàng."

Nguyệt Như im lặng nhìn hai người nam trang là Tử Huyền cùng Vân Anh, nói một câu khiến Tử Huyền lẫn Vân Anh đều muốn cắn lưỡi tự sát đương trường "hai tên đàn ông ở với nhau có thể làm được cái gì."

Tử Huyền nhắm mắt, âm thầm cầu nguyện cho Vân Anh cuộc sống sau này.

Vân Anh không biết nói gì, ngửa mặt lên trời bi thống muốn khóc.

Trả thù được hai kẻ trêu chọc mình, Nguyệt Như vui vẻ đến trước mặt Tử Huyền đưa tay "Thái tử điện hạ, cảm tạ ngươi về bức thư."

Tử Huyền chỉ mỉm cười bắt tay Nguyệt Như nói "đừng khách sáo...chuyện nên làm, sau này giống tiểu Anh gọi ta a Huyền là được." Vân Anh mờ mịt nhìn Tử Huyền rồi lại nhìn Nguyệt Như, tầm mắt ngay sau đó dừng lại ở chỗ tay của hai người, lập tức lao đến gỡ tay hai người ra.

Nguyệt Như phì cười nhìn người nào đó đang ăn dấm chua, tức giận mắng một câu "ngu ngốc."

Vân Anh nắm tay Nguyệt Như, nghênh mặt với Tử Huyền, như muốn khẳng định chủ quyền của mình. Tử Huyền thấy Vân Anh như vậy thầm cảm thán tình yêu biến người ta trở thành kẻ ngu ngốc =.='

Nguyệt Như bó tay toàn tập với kẻ đầu gỗ ngu ngốc này. Tử Huyền thật không chịu nổi nữa, mau chóng trục xuất hai kẻ làm người khác nổi da gà này ra ngoài, nếu không thương nàng chỉ sợ càng thêm nặng.

Vân Anh cùng Nguyệt Như bị đuổi đi, cũng không tức giận. Vân Anh dẫn Nguyệt Như đến lều của mình, đặt nàng ngồi trên đùi mình, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng.

Nguyệt Như ngồi yên không nhúc nhích hồi lâu mới mở lời "nói đi đầu gỗ, vì sao lại đổi ý? Không phải nói chỉ yêu nam nhân thôi sao?" Nguyệt Như nói đến đây không nhịn được nước mắt trào ra.

Lăng Vân Anh nhìn Nguyệt Như rơi lệ, lòng đau đớn vạn phần, càng ôm chặt lấy nàng, thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt. Hành động của Vân Anh khiến Nguyệt Như sửng sờ.

"Như nhi, là ta không tốt nói những lời tổn thương nàng, xin nàng tha thứ cho ta. Ta hứa với nàng từ nay về sau tuyệt không nói những lời làm nàng thương tâm, nếu ta làm trái thì trời tru..." Vân Anh chưa nói xong đã bị Nguyệt Như bịt miệng. Nàng ấy mỉm cười, hôn nhẹ vào má Vân Anh ôn nhu nói "đừng nói, ta biết rồi, ngốc tử"

Bên trong lều, dưới ánh đèn có hai bóng hình hôn nhau thắm thiết.