Chương 22: Trở về

"Thái tử, là người sao?" Người đến là một binh sĩ, cả người hắn đều đã ướt đẫm tuy nhiên giọng nói lại không giấu được vẻ hưng phấn.

"Tiểu Quân là ta, a Vân, mau giúp ta mang thái tử đến chỗ quân y, thái tử bị thương rất nặng." Lăng Vân Anh mừng rỡ lập tức hô tên người kia, kêu người kia giúp đỡ.

Hoàng Quân, nghe vậy không dám chậm trễ, liền chạy đến đỡ Tử Huyền đứng lên, cùng Vân Anh đỡ nàng ra ngoài.

Hoàng Quân cõng Tử Huyền trên lưng, Vân Anh che bớt mưa cho nàng. Bởi vì lo lắng bệnh tình của Tử Huyền cho nên mặc kệ mưa to gió lớn, hai người đều gấp gáp tìm đường đi ra.

Một canh giờ sau, hai người tìm được đường ra, trong lòng mừng rỡ nhưng không dám chậm trễ bởi vì cơ thể của Tử Huyền đang lạnh dần, hơi thở nàng càng thêm suy yếu.

Vân Anh cùng Hoàng Quân một mạch chạy đến quân doanh. Hoàng Quân liền la lên " mau mời quân y, thái tử bị thương nặng."

Mọi người trong quân doanh nghe tiếng của Hoàng Quân, tất cả lật đật chạy ra ngoài. Lăng Lãng là người đầu tiên chạy đến, hắn đỡ Tử Huyền từ trên lưng Hoàng Quân xuống, liếc Vân Anh một cái liền quay người bế Tử Huyền vào chỗ nghỉ ngơi của quân y.

Vân Anh bảo Hoàng Quân cùng mọi người ở lại chờ tin tức còn mình thì vội vã đuổi theo phụ thân.

Lúc Vân Anh vào, quân y cùng Lăng tướng quân đều đang sửng sờ nhìn Tử Huyền đã cởi ngoại y. "Phụ thân, người ra ngoài trước, chuyện ở đây con sẽ giải quyết."

Nhìn Lăng Lãng trầm mặc rời khỏi, Vân Anh liền quát quân y, bảo hắn mau chữa trị cho Tử Huyền. Quân y biết mình không được sai sót. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu trị liệu cho Tử Huyền.

Vân Anh chỉ yên lặng đứng một bên nhìn. Tử Huyền hiện giờ đã mất đi ý thức, tuy nhiên thống khổ xá© ŧᏂịŧ vẫn khiến nàng đau đớn không thôi. Quân y mồ hôi từng giọt từ trán rơi xuống, chứng tỏ căng thẳng cùng áp lực của hắn rất lớn.

Qua hai canh giờ, sợi dây buộc chặt thần kinh của quân y đã buông xuống. Quân y cẩn thận đắp chăn cho Tử Huyền, sau đó bước đến chỗ Lăng Vân Anh đang đứng.

"Thái tử, hắn...nàng, đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là bởi vì vết thương kéo dài quá lâu hàn khí nhập thân, sợ rằng sẽ để lại một số di chứng."

Vân Anh nghe Tử Huyền đã qua khỏi nguy hiểm, lòng vui mừng nhưng sau khi nghe nói sẽ để lại di chứng nàng liền cau mày "ngươi nói cụ thể một chút."

"Cơ thể ngài ấy hiện tại đã không bằng trước, bởi vì vết thương để lại di chứng cho nên sau này mỗi khi trời lạnh, ngài ấy toàn thân sẽ đau nhức, nếu nặng sẽ dẫn đến sốt cao, thậm chí là tử vong."

"Ý ngươi là a Huyền, không thể đến những nơi lạnh lẽo?" Quân y gật đầu xác thực. Vân Anh nhìn Tử Huyền một chốc sau đó lại nhìn sang quân y.

Vị quân y đó nhìn Lăng Vân Anh, nhàn nhạt nói "ở nhà ta còn lại mẫu thân đã ngoài 70 mong ngươi giúp ta chiếu cố."

Quân y đợi Vân Anh gật đầu sau đó mỉm cười cầm thanh gươm xuyên qua trái tim chính mình. Khoảng khắc đó Vân Anh nhắm mắt, đây là kết cục tốt nhất bởi vì thân phận của Tử Huyền không thể tiết lộ cho nên quân y buộc phải chết. Điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn đó là thực hiện tốt lời hứa của nàng với hắn. Vân Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình chính mình sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài binh lính đông nghịt, xếp ngay hàng thẳng lối, trên mặt mỗi người đều là năm phần hy vọng, ba phần lo lắng, hai phần phấn khởi. Riêng Lăng tướng quân chau mày trầm mặc gương mắt nhìn Vân Anh.

"Thái tử đã qua khỏi, mọi người đừng lo lắng." Tất cả binh sĩ nghe tin đều reo hò ầm ĩ. Vân Anh đến gần Lăng Lãng ghé vào tai hắn nói nhỏ chuyện cái chết của quân y.

Lăng Lãng thở dài, kết cục này hắn đã biết từ sớm. Sau đó hắn nói thái tử cần được nghỉ ngơi, ra lệnh cho mọi người trở về. Còn mình thì cùng Vân Anh vào trong lều xem bệnh tình của Tử Huyền và giải quyết cái xác của quân y.

Bên trong lều

"Ngươi nói đi" Lăng tướng quân không giận tự uy, mắt sắc nhìn về phía Vân Anh.

"Phụ thân, chuyện của a Huyền ta không thể nói." Lăng Vân Anh quyết tuyệt nói.

"Chuyện của thái tử ta sẽ đích thân hỏi nàng. Cái ta muốn hỏi là tại sao ngươi lại cải trang lén vào quân doanh mà không báo ta một tiếng. Ngươi không phải nói sẽ ở lại kinh thành một thời gian." Lăng Lãng nghiêm khắc nói từng chữ một. Nhượng Vân Anh cười khổ, không biết nói làm sao. Không lẽ nói cho phụ thân biết mình vì tránh mặt Như Nguyệt mới lẻn vào doanh?

Lăng Lãng thấy Vân Anh im lặng, tức giận càng sâu. Phải biết rằng hôm nghe tin nàng nhảy vực, hắn suýt nữa là ngất đi. Từ khi thê tử rời đi, Vân Anh là nguồn sống duy nhất của hắn, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện thì hắn chắc cũng không sống nổi. Cũng may là nàng không xảy ra chuyện, trong lòng tuy yêu thương bảo bối nữ nhi nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận. Lăng Lãng vươn tay định đánh Vân Anh thì một giọng nói yếu ớt vang lên

"Lăng tướng quân ngươi đừng trách tội tiểu Anh, là ta bảo nàng giả trang lẻn vào doanh."

Sorry mọi người, hơi trễ tí :)