Chương 121

Không ngoài dự đoán của Tử Huyền, tiếp theo mấy ngày nàng cùng Diệp Lâm đều từ những trận ám sát mà vượt qua. Người của Tề vương phủ đến liên tiếp cuồn cuộn như thủy triều. Nếu không phải Diệp Lâm cùng Tử Huyền cảnh giác cực cao, chỉ sợ sớm đã tang thân nơi lưỡi kiếm.

Tử Huyền bởi vì tị hiềm cũng không sử dụng ám vệ của mình, hoàn toàn là cùng Diệp Lâm và đám binh linh cùng nhau chống chọi.

Diệp Lâm sầu lo mà nhìn thế cục hiện giờ, đến thời điểm hiện tại cũng đã nửa tháng trôi qua, số lượng binh lính đã không còn quá mười lăm người. Nếu tiếp tục chống chọi đi xuống, thì nhiều lắm là mười ngày bọn họ sẽ toàn diệt.

"Phò mã gia, ngài nói chúng ta bây giờ phải làm cái gì đây, Tề vương gia đối với địa hình Trung Châu nắm rõ như lòng bàn tay, chúng ta dù trốn trong hang cùng ngõ ngách cũng không quá ba ngày liền bị hắn phát hiện. " Diệp Lâm nhìn Tử Huyền dò hỏi.

"Không có chuyện gì, sớm đã tính đến, theo lộ trình từ chỗ Triệu tướng quân nhiều nhất bảy ngày sẽ đến đây. Cái ta lo chỉ là..." Tử Huyền nói đến đây liền ngừng lại không nói tiếp.

Diệp Lâm nhíu mày, hắn vẫn chưa rõ lắm ý nghĩ của Tử Huyền, hỏi lại "ngươi là sợ Triệu tướng quân bị Tề vương gia trì hoãn?"

Tử Huyền lắc đầu, nhìn Diệp Lâm hồi lâu cuối cùng cũng không nói, chỉ hi vọng nàng nghĩ nhiều, Diên hoàng không nhất định ở thời điểm này phải gϊếŧ cho bằng được nàng.

Diệp Lâm thấy nàng không nói nữa cũng không nói tiếp, cầm kiếm cùng quân lính ra ngoài rèn luyện.

******

Lúc này tại hoàng cung Diên quốc

Diên hoàng cầm một viên cờ trắng, nhìn cờ trắng từng chút bị cờ đen áp sát không khỏi cười khẽ, nhẹ nhàng đem viên cờ trắng hoá giải thế công của cờ đen. Hắn lúc này còn chưa muốn mạng của Tử Huyền, nhưng nếu như hắn không quá ngoan, thì cần phải cảnh cáo một chút.

Một viên cờ đen nữa từ trên tay Diên hoàng rơi xuống bàn cờ, thế cục trên bàn cờ lần nữa thay đổi.

*****

Mà tại phủ công chúa lúc này, Diên Mạc Vi nhận được tin tức trong lòng không khỏi nóng nảy. Tử Huyền tình thế đã như ngàn cân treo sợi tóc, Diên Hoành Vũ thế nhưng lại im hơi lặng tiếng, hắn đang ra đòn cảnh cáo.

"Công chúa, Tề vương bên kia đã cho người ngăn chặn đường đi của Triệu tướng quân, trong mười ngày Triệu tướng quân đến Trung Châu là vô kế khả thi." Hoạ nhi báo cáo tin tức, trong giọng nói còn mang theo chút nôn nóng.

"Ta biết, nhưng tình thế lúc này nếu chúng ta cho người đến giúp sẽ rút dây động rừng, kế hoạch của ta cùng Tử Huyền tất cả sẽ bị hủy hoại, lại khiến Diên Hoành Vũ nghi ngờ mang hoạ sát thân." Mạc Vi nhíu mày càng sâu, nhất thời còn không nghĩ ra đối sách.

"Công chúa nếu không ngại có thể nghe ta chút lời nói" bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo mang theo vài phần lạnh nhạt.

Tuy không tiếp xúc nhiều với Dạ Y Tình nhưng Diên Mạc Vi cũng từng nói chuyện với nàng, lập tức nhận ra đây là giọng nói của nàng, bên ngoài còn truyền đến tiếng đánh nhau.

Hoạ nhi nhận được mệnh lệnh đồng ý của Mạc Vi, lập tức ra ngoài mở cửa mời Y Tình vào trong phòng.

"Đột nhiên thiện sấm mong công chúa thứ tội, nhưng sự tình liên quan đến phu quân an nguy, dân nữ không thể không đắc tội" Dạ Y Tình hơi cúi đầu, không xiểm nịnh, không kiêu ngạo nói.

"Dạ tiểu thư mời ngồi. Được rồi, tất cả dừng tay đi, đều là người trong nhà" sau khi mời Dạ Y Tình ngồi xuống, Diên Mạc Vi ra lệnh cho ám vệ ngừng tay.

Thuộc hạ của nàng nghe được mệnh lệnh liền ngừng tay, nhưng ám vệ mà Tử Huyền sai bảo vệ Dạ Y Tình vẫn trong tư thế đề phòng, nhận được lệnh của nàng mới yên lặng lui lại.

"Bổn cung rất tò mò không biết đối sách mà Dạ tiểu thư nói là gì? Dạ tiểu thư mời nói" Diên Mạc Vi nói là sự thật, nàng đối với an nguy của Tử Huyền tuy lo lắng nhưng vẫn chưa tìm được kế hoạch vẹn toàn, nếu Dạ Y Tình có cách, nàng cũng không ngại thử.

"Công chúa, ta nghe nói hoàng thượng vì muốn Lục vương gia đến chúc thọ nên đã cho La tướng quân dẫn theo 5000 tinh binh đến hộ tống Lục vương gia vào kinh. Mà hiện tại, Lục vương gia đã đến Hoà Châu, cách Trung Châu 3 ngày đường" Dạ Y Tình đối diện với Diên Mạc Vi cũng không khẩn trương chỉ nhẹ nhàng nói.

"Đúng vậy, như vậy ý ngươi là..." Diên Mạc Vi dựa vào gợi ý của nàng, cũng đã suy đoán được nàng muốn làm gì, chuyện này tuy nói cũng không phải vô kế khả thi, nhưng mà nàng không nắm chắc Lục vương sẽ đến Trung Châu cứu giúp.

"Ta biết ngài đang lo lắng điều gì, ta sẽ tự mình đến Hoà Châu cầu kiến Lục vương gia. Ngài ở trong kinh bị Diên hoàng nhìn chằm chằm không thể nhúc nhích, chỉ có ta mới có thể êm đẹp rời khỏi thành mà không bị người phát hiện." Dạ Y Tình nhanh chóng giải thích suy nghĩ của nàng.

"Không thể, không nói đến việc ngươi đến đó nguy hiểm vô cùng, chỉ việc dùng thân phận nào đi gặp Lục vương gia cũng đã vô cùng khó khăn. Huống chi, người khác nếu biết thân phận của ngươi, nhất định sẽ lợi dụng chuyện này gây bất lợi cho ngươi và Tử Huyền." Diên Mạc Vi nhíu mày, kiên quyết không đồng ý với ý định của Dạ Y Tình.

"Ta nghe nói Lục vương phi bị nhiễm bệnh lạ, Lục vương gia khắp nơi tìm danh y chữa bệnh cho nàng. Ta tuy rằng tài sơ học thiển nhưng cũng biết đôi chút y thuật có thể dựa vào cái này thân phận tiếp cận Lục vương gia." Bị Mạc Vi từ chối, Tình cũng không nóng giận, bình tĩnh mà giải thích cho nàng.

"Ngươi biết y thuật? Nhưng ngươi làm sao nắm chắc có thể trị khỏi cho Lục vương phi? Huống chi, cho dù trị khỏi Lục vương gia chưa chắc sẽ vì ngươi mạo hiểm chọc giận Diên Hoành Vũ đi cứu Tử Huyền " Nghe Y Tình nói vậy, Diên Mạc Vi cũng có hơi chút kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại nàng lại cảm thấy kế hoạch này có nhiều sơ hở.

"Về việc cứu Lục vương phi, ta đã cho ám vệ dò hỏi qua, triệu chứng hết thảy là do trúng độc, loại độc này ta đã từng gặp, có nắm chắc tám phần trị khỏi cho nàng. Còn về Lục vương gia có hay không giúp đỡ thì phải xem hắn yêu vương phi của mình bao nhiêu."

Dạ Y Tình vừa dứt lời, Diên Mạc Vi lập tức ý thức được nàng muốn làm gì "Dạ Y Tình ngươi điên rồi! Ngươi dùng Lục vương phi uy hϊếp Lục vương gia? Ngươi làm vậy Lục hoàng thúc nhất định sẽ không tha cho ngươi."

"Trên đời này không có đối sách toàn vẹn, vì a Huyền dù phải đánh cược mạng sống ta cũng dám. Ta nếu đi, a Huyền còn có một tia sinh cơ, nhưng nếu ta không đi chờ đợi nàng vĩnh viễn chỉ có tử lộ. Ta không có lựa chọn, cũng không muốn lựa chọn, ta chỉ muốn nàng sống!" Dạ Y Tình nhìn Diên Mạc Vi nói, ngữ khí bình tĩnh nhàn nhạt rồi lại mang theo tia kiên quyết.

Diên Mạc Vi im lặng, những lời Dạ Y Tình nói đánh sâu vào lòng nàng, nữ nhân trước mặt bề ngoài tuy yếu ớt, ôn nhu lại giấu bên trong một trái tim cố chấp mà kiên cường.

Nếu...đã từng nàng cũng như vậy cố chấp, người kia có phải sẽ không rời đi? Nhưng hai chữ "đã từng" lần nữa đánh nàng trở về hiện thực, lần nữa nói cho nàng mất đi mới biết quý trọng là cảm giác như thế nào.

"Hảo, ngươi nếu đã quyết, ta ngăn cản cũng vô ích. Nhưng mà an nguy của ngươi, ta không thể không màn.

Ta sẽ phái Hoạ nhi, Kỳ nhi cùng một số ám vệ cùng ngươi đến Hoà Châu. Ngươi phải cẩn thận, nhất định phải cùng nàng an toàn mà trở về." Diên Mạc Vi biết đã không thể ngăn cản, chỉ có thể gắng sức bảo vệ Dạ Y Tình một cách tốt nhất, để không phụ sự tín nhiệm mà Tử Huyền dành cho nàng. Nàng cũng mong hai người bọn họ có thể hạnh phúc đi đến cuối cùng.

"Cảm tạ" chuyện này nếu như Diên Mạc Vi ngăn cản, Dạ Y Tình cũng nhất định phải đi. Báo cho nàng là vì biết trước khi đi A Huyền đem an toàn của mình gửi gắm cho nàng. Dạ Y Tình không muốn vì nàng hai người xảy ra hiểu lầm ảnh hưởng đến kế hoạch của hai người. Nếu hiện giờ Diên Mạc Vi đã đồng ý, nàng cũng an tâm mà lên đường.

Dạ Y Tình biết thời điểm hiện tại rất nguy cấp, cho nên không dám chậm trễ thời gian, mang theo người của nàng cùng người của Diên Mạc Vi ra roi thúc ngựa rời khỏi kinh thành đến Hoà Châu.

Sau bốn ngày ba đêm đổi ngựa liên tục đoàn người Dạ Y Tình đến được Hoà Châu. Hoà Châu trong thành một mảnh an vui, bá tánh đi lại khắp nơi.

"Công tử, nô tỳ nghe nói hai canh giờ nữa người của Lục vương gia sẽ đến tuyển chọn đại phu. Đây là đợt cuối cùng, nếu không có đại phụ trị được cho Lục vương phi, ngày mai Lục vương gia khởi hành sẽ rời đi." Kỳ nhi ra ngoài dò xét tin tức xong liền trở về bẩm cáo với Dạ Y Tình.

Dạ Y Tình bởi vì tiện cho việc lên đường, nên đã thay nam trang trở thành một vị anh tuấn công tử, từ lúc vào thành đến giờ không ít vị cô nương đối với nàng phương tâm ám hứa.

"Hoạ nhi, còn ngươi?" Dạ Y Tình từ lúc vào thành đã nhờ Hoạ nhi dò hỏi tin tức về Lục vương gia và vương phi cũng như tình cảm của phu thê hai người.

"Hồi công tử, tin tức về Lục vương gia khá ít, hắn từ lúc đến Hoà Châu cũng không có ra ngoài, cực ít người biết gương mặt của hắn. Còn Lục vương phi đã hôn mê cách đây một tháng, vẫn luôn nằm trên giường mê mang. Nô tỳ nghe nói tình cảm của hai người rất tốt, Lục vương gia vì không an tâm Lục vương phi ở đất phong một mình cho nên không màng La tướng quân khuyên nhủ, kiên quyết đem vị vương phi hôn mê của mình đi theo." Hoạ nhi đem tin tức mà mình biết được toàn bộ nó cho Dạ Y Tình.

Nghe xong lời của Hoạ nhi, Y Tình cũng bắt đầu suy xét kế hoạch cũng như lợi thế của mình "Hoạ nhi, Kỳ nhi nhớ kỹ thân phận của chúng ta, cũng nhớ kỹ chúng ta đến đây vì Diệp Lâm tướng quân mà cầu Lục vương gia giúp đỡ. Không phải vì A Huyền, nhớ kỹ điểm này."

Dạ Y Tình lần nữa dặn dò hai người, mới an tâm đi ra ngoài. Hoạ nhi cùng Kỳ nhi đi theo Diên Mạc Vi lâu như vậy tất nhiên cũng là người thông minh, các nàng hiểu được dụng ý của Dạ Y Tình.

Thời điểm Dạ Y Tình đến nơi tuyển chọn đại phu đã có không ít vị đại phu đứng chờ. Nàng cũng không ngạc nhiên vì kết quả này, chỉ thả đi một bên báo danh. Hai người Hoạ nhi đứng bên ngoài chờ đợi.

Người của Lục vương gia làm việc rất nghiêm túc, mỗi người báo danh đều bị hắn hỏi vài câu về y thuật, trả lời được lập tức sẽ có người dẫn đi.

Không lâu lắm liền đến Dạ Y Tình, câu hỏi của vị giám quan không làm khó được nàng, chỉ hai ba câu nàng lập tức được cho qua. Ngay sau đó có người dẫn đi đến phủ mà Lục vương gia đang ở.

Hoạ nhi cùng Kỳ nhi tuy rằng theo sát, nhưng đến khi Dạ Y Tình vào phủ các nàng lại không thể đi theo, chỉ đành để ám vệ đi theo bảo vệ Dạ Y Tình.

"Các vị, từng người một thỉnh theo ta đi bắt mạch cho vương phi. Nếu một các vị trị được cho vương phi, vương gia hứa hẹn tặng cho các vị hoàng kim vạn lượng, trăm mẫu đất ruộng và vô số gấm vóc lụa là, cùng với một chức vị bên trong thái y viện." Người nói những lời này là một vị nam tử cao gầy, làn da trắng trẻo, vẻ mặt tuấn tú, trên tay cầm một cây quạt xếp. Nhìn dáng vẻ có lẽ là quản sự hoặc quân sư của Lục vương gia.

Người, cả đời theo đuổi không vì danh thì cũng vì lợi, nghe Lục vương gia như vậy hứa hẹn cả hai thứ, đám đại phu tất nhiên sẽ vì hắn mà điên cuồng.

Dạ Y Tình tất nhiên sẽ không vì những thứ đó mà động tâm. Nhưng thủ đoạn mua chuộc nhân tâm của Lục vương gia thật khiến nàng lâu mắt mà nhìn.