Chương 13

Tiểu cầu lửa số hai đã đến.

Với kiểu tóc đuôi ngựa buộc thấp trông cũng đáng yêu.

Nói chuyện lại có chút ngại ngùng với nhóm chị em đang ở bên ngoài cửa sổ.

Thẩm Nhĩ Nhu vừa hay định đi lấy nước, lại nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Tớ làm thế nào để đưa cho anh ấy?” Tiểu cầu lửa số hai hỏi nhóm chị em của mình.

“Thì trực tiếp đi thôi, nói, học trưởng, anh có thể nhận lấy nó không?” Người chị em A đề xuất ý kiến.

“Như vậy có thể bị từ chối không?” Người chị em B thắc mắc.

“Anh ấy có thể trực tiếp nói với tớ một câu từ chối, vậy thì tớ chẳng phải sẽ mất mặt chết sao?” Tiểu cầu lửa số hai lo lắng nói ra.

Thẩm Nhĩ Nhu kiềm nén không cười, bước đến mở máy để lấy nước.

Lúc trở lại, hội chị em kia vẫn còn đang thảo luận sôi nổi.

Thẩm Nhĩ Nhu đi lướt qua bọn họ, ngồi xuống vị trí của mình.

“Này, tiểu cầu lửa số hai của đại gia cậu đến rồi kìa.” Quý Tinh đẩy đẩy Thẩm Nhĩ Nhu, ánh mắt nhìn đám con gái bên ngoài cửa sổ.

“Tiểu cầu lửa số hai này là một học muội.” Thẩm Nhĩ Nhu không đồng ý nói, không thèm đếm xỉa tới cứ thế thản nhiên lật sách.

Tiểu cầu lửa số hai đi vào.

Đi thẳng đến trước mặt Ôn Diễn Hàng đang nghịch điện thoại.

Thẩm Nhĩ Nhu và Quý Tinh dáng vẻ giống như đang chờ xem kịch hay, ánh mắt lắp lánh nhìn chằm chằm vào Ôn Diễn Hàng, chờ đợi phản ứng của cậu ta.



“Học trưởng, xin hỏi anh có thể nhận lấy nó không?” Tiểu cầu lửa số hai hỏi cậu ta, trong tay đang cầm một chiếc túi màu hồng phấn rất đáng yêu.

Vốn dĩ Ôn Diễn Hàng đang nghịch điện thoại, nghe thấy âm thanh của cô ta, ngừng một chút.

Ánh mắt uể oải xoay chuyển một vòng, mí mắt nhướng nhẹ lên nhìn cô gái trước mặt, nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, không nói chuyện, ý là hiển nhiên.

Không thể, không nhận, khẩn trương bước đi.

Tiểu cầu lửa số hai bị cậu ta nhìn chằm chằm khiến giây đầu tiên cảm thấy thẹn thùng, giây thứ hai cảm thấy nghi hoặc, giây thứ ba cảm thấy xấu hổ, giây thứ tư cảm thấy ủy khuất.

Sau cùng, tiểu cầu lửa số hai phi nhanh hơn gió rời khỏi lớp học, sau đó nhào vào lòng hội chị em của mình, cuối đầu nghẹn ngào òa khóc nức nở.

Ôn Diễn Hoàng nhìn thấy cô ta quay người bước đi, ánh mắt thay đổi đến một nơi nào đó, vừa vặn rơi xuống trên người Thẩm Nhĩ Nhu.

Thẩm Nhĩ Nhu thấy cậu ta trầm tĩnh dán mắt nhìn mình, bị bắt gặp đang xem một vỡ kịch hiện hành, cảm thấy thẹn thùng, lôi lôi kéo kéo Quý Tinh, liền cố gắng ngồi nghiêm chỉnh lại.

Quý Tinh một mặt luyến tiếc, “Đại gia của cậu vẫn đúng là đại gia của cậu. Một câu cũng không nói cứ thế trực tiếp khiến tiểu cô nương kia chết tâm.”

“Đúng, quả thật quá lợi hại.”

“Hay cậu thử đi tặng quà cho Ôn Diễn Hàng, xem cậu ta có chấp nhận hay không?” Quý Tinh lắm lời đưa ra đề nghị.

“Tại sao tớ phải đem quà tặng cho cậu ta?” Thẩm Nhĩ Nhu hơi chút khó hiểu hỏi ngược lại.

“Thử xem cậu ta có đối xử với cậu đặc biệt hơn không a?”

“Tớ cũng đã nói rồi, tớ chỉ xem cậu ấy như đại gia của mình thôi, tớ không thích cậu ấy.” Thẩm Nhĩ Nhu giải thích một cách đầy bất lực.

“Ồ ồ ồ, tớ chỉ nói là đặc biệt, đã nói cậu thích cậu ta bao giờ, cậu xem cậu ta là đại gia của mình, thế cậu vẫn không đặc biệt sao?”



“Tớ chỉ xem cậu ấy là bạn bè bình thường, tặng quà gì chứ, thật là kỳ quái.”

“Thật ra thì tớ cảm thấy được đại gia của cậu cũng thật thảm thương, suốt ngày đều cô đơn lẻ bóng một mình, cậu cũng tính là bạn bè của cậu ta, nhưng lại không tặng quà cho cậu ta, cũng không rủ cậu ta đi chơi, cậu nói xem cậu ta có cô đơn lạnh lẽo không?”

Thẩm Nhĩ Nhu trở nên trầm mặc.

Quý Tinh nói cũng thật có lý, cô muốn làm bạn với cậu ta, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng cùng cậu ta trò chuyện, còn lại gần như không hề có hoạt động quan trọng nào khác.

“Cuối tuần này cậu có rãnh không?” Thẩm Nhĩ Nhu đứng bên cạnh sau đó hỏi cậu ta.

“Cái gì?” Ôn Diễn Hàng không có nghe thấy rõ, hỏi lại một lần nữa.

“Thứ bảy cậu có thời gian rảnh không?” Da mặt Thẩm Nhĩ Nhu lúc này dày như những quyển sách giáo khoa thường học.

“Có.” Ôn Diễn Hàng cất điện thoại của mình, ngẩn đầu nhìn Thẩm Nhĩ Nhu, tóc mái lưa thưa che đi phần nào đôi mắt của cậu ta, nhưng đôi mắt sâu như vực thẳm kia vẫn khiến cho Thẩm Nhĩ Nhu như bị chìm đắm vào trong đó.

Cổ họng cô ho lên vài tiếng, cơ hồ bị mê hoặc bởi sắc đẹp lạnh lùng đó.

“Vậy cậu có thể cùng tớ đi dạo trung tâm mua sắm một chút không?” Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng dẫn dắt từng bước.

Ôn Diễn Hàng cử động cơ thể, thăm dò giữa chừng, nhìn chăm chú Quý Tinh cũng đang ở chỗ này, nói: “Cậu ta có đi không?”

“…Có thể đi cùng không?” Da đầu Thẩm Nhĩ Nhu căng cứng hỏi.

“Không được.” Ôn Diễn Hàng trực tiếp trả lời.

Bong bóng mang tên “kỳ vọng” bị đâm vỡ, hóa thành hư không.

“Vậy thì chỉ có hai người chúng ta.”

Ôn Diễn Hàng nghĩ một chút, tiếng trả lời có thể.