Chương 12

“Không có đâu ạ, mẹ yên tâm đi, nhân phẩm ba con thế nào mẹ vẫn còn không rõ sao?” Thẩm Nhĩ Nhu quay lại kéo tay bà, cực kỳ có lòng tin.

Cô rất tin tưởng vào ba mình, cũng cảm thấy rằng những phiền não và suy đoán của mẹ ở kiếp trước đều là sai, ba cô bận công việc, mẹ cô chỉ là quá nhàn rỗi không có người trò chuyện nên mới có thời gian suy nghĩ những việc linh tinh, đoán mò này nọ.

“Thật không, đúng vậy, ba con nhân phẩm tốt nên mẹ mới đồng ý gả cho ông ấy, ông ấy không phải là loại người có chút tiền thì liền trở thành đàn ông xấu.” Vương Lệ Trân lẩm bẩm tự an ủi bản thân.

“Ăn cơm ăn cơm đi.” Vương Lệ Trân ôn hòa trở lại, kêu Thẩm Nhĩ Nhu ăn tối.

Ôn Diễn Hàng ngồi trên ghế sô pha, hai mắt chăm chú nhìn tiểu băng đang uống nước, không kìm lòng nổi nhớ đến dáng vẻ lúc uống nước buổi chiều hôm nay của Thẩm Nhĩ Nhu.

Lông mày trùng xuống, nhu thuận hợp lòng người.

Lưỡi con mèo là một màu đỏ au, tốc độ liếʍ láp rất nhanh.

Còn cậu ấy?

Lúc tan học rời đi, anh nhìn thấy cậu ấy không thoải mái nằm trên bàn, tay thì ôm lấy bụng mình, đôi mắt nhíu chặt những tiếng rêи ɾỉ thống khổ phát ra nhè nhẹ, cậu nhìn một cái liền biết là đau bụng kinh.

Vì vậy mà đã đi lấy một ít nước cho cô, kết quả, cô ấy lại làm nũng kêu cậu ta cho uống. Lúc đó anh có hơi chấn động, nhưng mà vẫn theo tâm ý cậu ấy di chuyển tay.

Cảm giác không tệ.

Khi Thẩm Nhĩ Nhu làm nũng với cậu, cảm giác không tệ.

Cho Thẩm Nhĩ Nhu uống nước, cảm giác không tệ.

Chăm sóc cho Thẩm Nhĩ Nhu, cảm giác không tệ.



Thấm thoát, kỳ thi giữa kỳ đang đến gần.

Quý Tinh nhận lấy tập chí của anh mình, cũng hết sức chuyên chú bắt đầu ôn tập, quyết tâm không đứng vị trí cuối lớp.

Thẩm Nhĩ Nhu cũng càng ôn tập nghiêm túc hơn, lần đầu tiên tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, vẫn nên cẩn thận tiếp đón.

Cô quan sát Ôn Diễn Hàng, cậu ấy vẫn là dáng vẻ bình thường đó, lúc nên nghe giảng thì nghe giảng, lúc đeo tai nghe thì đeo tai nghe, lúc nên nhắm mắt dưỡng thần thì liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề có một chút chuẩn bị nào cho kỳ thi đặc biệt sắp đến.

Thành tích đã có rồi.

Cậu ấy vẫn đứng hạng nhất.

Thẩm Nhĩ Nhu không khỏi ngạc nhiên cậu là một thiên tài, nhớ lại kết cục của cậu ấy ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cô làm bài cũng không tốt lắm, đứng vị trí thứ mười trong lớp, nhưng cô cũng không dám có biểu cảm gì là quá vui, bởi vì… không biết Qúy Tinh có làm bài kiểm tra tốt không.

Quý Tinh nằm bò trên bàn gào thét trong đau khổ: “Làm sao đây…Tớ xong đời rồi.”

“Lần sau cố gắng. Không phải đã có nhiều tiến bộ rồi sao?” Thẩm Nhĩ Nhu an ủi.

“Nhưng mà, tớ vẫn đứng cuối lớp a a a a, tớ không phù hợp học ở lớp này…” Qúy Tinh cực kỳ uất ức.

“Mỗi ngày tiến bộ từng chút một, lúc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thì có thể đạt tám mươi lăm hoặc chín mươi điểm rồi.”

“Chúc cậu may mắn nhé.”

…….

Sau khi kết thúc kiểm tra giữa kỳ là sẽ được chuyển chỗ.



Ôn Diễn Hàng đứng ở đầu hàng trên lưng còn mang theo hai ba lô kiểu quân đội.

Đi qua cửa sổ, Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy cậu ta đã chọn vị trí đầu tiên mà không chút do dự, kéo ghế ngồi xuống, sau đó lấy tai nghe, đeo lên.

[Nhu Nhu, tạm biệt, chúng ta không ta ngồi chung bàn được nữa rồi. Tớ sẽ không quên cậu.] Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy Quý Tinh gửi tin nhắn này đến cho cô, lại liếc nhìn Ôn Diễn Hàng, trong lòng đã có quyết định.

Nhanh chóng đến lượt Thẩm Nhĩ Nhu.

Ôn Diễn Hàng nhướng mi mắt nhìn cô.

Sau khi người con gái cùng cậu nhìn nhau một cái, cô không một chút do dự ngồi xuống vị trí ban đầu đã chọn, cách cậu rất gần.

Bất giác Ôn Diễn Hàng nhếch nhếch mép môi mỉm cười.

Quay đầu nhìn bầu trời xanh thẩm bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết thật đẹp.

“Nhu Nhu, tớ yêu cậu!” Quý Tinh đột nhiên nhảy sang ghế trống bên cạnh cô ngồi xuống.

Kéo lấy ống tay cô lau đi những giọt nước mắt rơi trống rỗng.

“Cậu vì tớ mà bỏ vị trí tốt của việc học?”

Quý Tinh vô cùng hài lòng với Thẩm Nhĩ Nhu.

“Phải phải phải…” Thẩm Nhĩ Nhu bất lực.