Chương 3

Trên đường phố ở Thái quốc lúc nào cũng náo nhiệt, để tránh đυ.ng vào người đi đường cũng như không muốn Vũ Ngọc Tuyên bị đau vì trận kịch liệt tối hôm qua nên xe ngựa cứ chậm rãi mà đi. Trong xe ngựa lúc này, Vũ Ngọc Tuyên vẻ mặt đầy lo lắng , nói:” Tứ hoàng tứ, tại sao lại đi chậm như vậy? “.

Thiên Nhất Phong nghe từ ’tứ hoàng tử’ từ miệng của Vũ Ngọc Tuyên mặt lộ ra vẻ tức giận nhưng sợ phu xe nghe thấy nên hắn tiến sát tới tai của y mà nói nhỏ :” Cũng tại vì ngươi hôm qua hết sức mê người nên ta làm có hơi nhiều một chút, tránh để ngươi bị đau nên đi chậm một chút cũng không sao”.

Vũ Ngọc Tuyên trên mặt đã xuất hiện một tầng hồng nhẹ, nói:” Dù sao việc vào cung không thể xem như đi du ngoạn được, chậm trễ để thái hậu cùng hoàng thượng chờ đợi sẽ bị trách phạt mất”. Y cũng chỉ là bịa đại một lí do để tránh cùng hắn ở quá lâu một chỗ như vậy thì quá ngại ngùng đi.

Thiên Nhất Phong nghe Vũ Ngọc Tuyên nói như vậy cũng chẳng biểu hiện gì về việc cho xe ngựa đi nhanh hơn, y tức giận phồng hai má lên nói:” Tứ hoàng tử, người ra lệnh cho xe ngựa đi nhanh một chút có được không? Ta dù sao cũng chẳng phải là nam nhân yếu đuối gì mà một chút đau đớn này cũng không chịu được”. Hắn nhìn thấy hành động đáng yêu của y dù đang tức giận, hắn vẫn bình tĩnh viết :” Được rồi, ta sẽ cho xe ngựa đi nhanh hơn nhưng ngươi phải chấp nhận với ta một điều kiện”. Vì tứ hoàng tử không thể nói chuyện được nên lúc nào trong xe ngựa cũng đã chuẩn bị giấy bút đầy đủ.

Vũ Ngọc Tuyên nghĩ rằng một người gả thay như y thì cũng chẳng có vị trí quan trọng gì trong phủ thừa tướng tại sao hắn lại muốn ra điều kiện với y cơ chứ? Trong đầu y có rất nhiều vấn đề nhưng vẫn nở nụ cười trên môi, hỏi hắn:” Điều kiện?”. Thấy Vũ Ngọc Tuyên vẫn chưa nhận ra khuôn mặt tức giận của hắn, Thiên Nhất Phong chấm thêm một chút mực rồi viết tiếp:” Từ nay cấm ngươi gọi ta là tứ hoàng tử, cứ gọi ta Nhất Phong là được rồi”.

Vũ Ngọc Tuyên thấy Thiên Nhất Phong viết ra những dòng chữ như vậy thì cười lớn ôm bụng nói:”Người thật là, cái này cũng tính là điều kiện sao. Nếu người muốn ta gọi tên người thì ta sẽ gọi đến khi nào người chán thì mới thôi”. Nghe y nói như vậy nếp nhăn trên trán cũng không còn nữa, hắn nở nụ cười thật mê người rồi đưa tờ giấy trên tay cho y ánh mắt ra hiệu muốn y đưa cho người bên ngoài. Vũ Ngọc Tuyên vén màn thì thấy Hỏa Long đang cưỡi ngựa bên ngoài, đưa tờ giấy trên tay rồi không nói gì liền quay trở về vị trí của mình.

Một lúc sau, Vũ Ngọc Tuyên thấy xe ngựa di chuyển nhanh hơn thì mới biết trên giấy vừa rồi viết cái gì, liền nắm lấy bàn tay to lớn của Thiên Nhất Phong tựa đầu vào vai hắn rồi cười thầm. Hắn cũng vì hành động của y mà cong môi lộ rõ ý cười, nói nhỏ:” Tuyên nhi, ngươi thật biết cách để người khác không chán ghét được mà”. Sau khi nghe hắn nói như vậy y mới nghĩ tới một chuyện luôn muốn hỏi hắn’ đời trước vì sao y đối xử với hắn như vậy mà hắn luôn sủng nịnh, yêu thương cùng bảo vệ y vô điều kiện’.

Xe ngựa tới trước cổng hoàng cung thì dừng lại, nghe bên ngoài đang có tiếng nói lớn của một nam tử:” Ta ngay bây giờ có chuyện cần phải nói với phụ hoàng, ở đây có kiệu sẵn tại sao không cho ta đi mà phải đi lấy cái khác. Bây giờ các ngươi không cho ta dùng kiệu này thì đến lúc ta nói với mẫu phi ta các ngươi đừng mong sẽ sống được ở trong cung nữa”.

Cung nhân nghe nam tử kia nói như vậy tuy rất sợ hoàng hậu nhưng cũng không thể làm trái lệnh hoàng thượng, một người trong đám người đó giọng run rẫy nói:” Thưa ngũ hoàng tử, đây là kiệu hoàng thương chuẩn bị để đón tứ hoàng tử cùng tứ hoàng tử phi nhập cung. Xin người hãy chờ một chút sẽ có người đem kiệu tới sau”.

Từ lúc xe ngựa dừng đến giờ, Vũ Ngọc Tuyên nghe giọng của nam tử kia toàn thân run rẫy lo sợ, nhận ra người đó không ai khác chính là Thiên Quyết nhi tử của hoàng hậu Hàn Nhược Thi. Thiên Nhất Phong thấy Vũ Ngọc Tuyên như vậy thì liền cầm bút viết:” Ngươi quen biết ngũ đệ?” xong rồi đưa giấy trước mặt cho y xem.

Vũ Ngọc Tuyên đọc những dòng chữ của Thiên Nhất Phong viết vô tư lên tiếng:” Ta đơn nhiên quen biết ngũ hoàng tử rồi vì ngũ hoàng tử thường đến phủ thừa tướng chơi cùng với muội muội song sinh và bàn chuyện gì đó với phụ thân của ta”.

Nghe Vũ Ngọc Tuyên nói vậy Thiên Nhất Phong tức giận nhíu mày lại gần sắp đυ.ng vào nhau y thấy vậy liền lo sợ hắn hiểu nhầm chuyện gì lên tiếng vội nói:” Ta với ngũ hoàng tử chỉ vài lần vô tình lướt qua chào hỏi cho đúng quy cũ mà thôi chứ chưa từng nói nhiều hơn hai câu”. Hắn nghe y nói như vậy mặt cũng giãn ra mới cầm giấy bút viết tiếp:” Vì sao ta thấy ngươi lo sợ khi nghe giọng của ngũ đệ như vây?”.

Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn quan tâm đến từng hành động của y thì mới bớt phần lo sợ lên tiếng nói:” Tại ta sợ ngũ hoàng tử sẽ nhận nhầm ta thành muội muội thì sẽ gây phiền phức cho người”. Hắn nghe vậy thì trầm tư một lúc mới viết tiếp:” Ngươi yên tâm đi, ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức ta đều có thể giải quyết hết tất cả cho ngươi để ngươi sống một đời yên bình, mãi mãi bên cạnh ta”.