Chương 2

Ở phủ thừa tướng khi về đêm , mọi người trong phủ đang dùng cơm thì có giọng nói the thé khó nghe vang lên:” Vì sao con không được gặp ngũ hoàng tử trong một thời gian chứ?”.

Vũ Minh Sơn bị nữ nhi mình quát vào mặt thì tức giận đập tay xuống bàn, lớn tiếng nói:” Còn không phải vì ngươi muốn kháng chỉ, không muốn gả cho tứ hoàng tử thì ta cũng không cần phải đau đầu tìm cách giải quyết chuyện của ngươi”.

Vũ Minh Sơn dừng lại một chút, giọng trở nên ôn nhu, nói tiếp:”Thanh nhi, ngươi nghe lời ta cứ tạm thời an phận ở trong phủ một thời gian thôi. Sau khi chuyện này ta cùng với hoàng hậu giải quyết xong thì ngươi muốn gặp lúc nào ta cũng sẽ không can ngăn ”.

Sau khi nghe phụ thân mình nói như vậy thì Vũ Ngọc Thanh yên lặng ngồi xuống dùng cơm. Nhưng mới vừa chạm vào đũa thì nghe tiếng cười của nữ tử hồng y mà quát lớn:” Tứ muội, muội cười như vậy là có ý gì?”.

Vũ Ngọc Vân dừng đũa,giọng đầy khinh thường nói:” Tỷ tỷ à, người là nữ nhi thân phận cao quý mà suốt ngày cứ bám lấy một nam nhân như vậy còn gì là thanh danh của nữ nhi phủ thừa tướng nữa chứ”. Sau khi nói xong Vũ Ngọc Vân liền đứng dậy khụy một bên gối, tay để một bên hông ra ý muốn rời đi.

Vũ Ngọc Vân chưa rời đi bao lâu thì đã nghe tiếng hét lớn:” Ngươi cứ đợi đi, một khi ta làm hoàng tử phi sẽ không để ngươi sống yên ổn như vậy đâu”. Vũ Minh Sơn tâm trạng nặng nề cũng không còn muốn ăn uống gì nữa, người đầy khí hỏa mà rời đi.

Mọi người cũng vì chuyện mới xảy ra mà không muốn ăn nữa mà rời đi hết để lại một mình Vũ Ngọc Thanh đang tức giận hất đổ tất cả đồ trên bàn xuống dưới đất.Cứ nghĩ trong phòng không còn một ai nhưng sau khi tiếng nói của một nam tử cất lên làm Vũ Ngọc Thanh thót tim mặt cũng tái đi. Nam tử tiến gần lại Vũ Ngọc Thanh, nói:” Tỷ Tỷ, người cũng đừng tức giận nữa, ta cho tỷ một cách để trả thù ả Vũ Ngọc Vân kia”.

Thấy Vũ Ngọc Thanh không nói gì, nam tử kia mới nói tiếp:” Tháng sau là sinh thần của phụ thân, tứ muội nếu đã quan trọng thanh danh của mình như vậy thì tìm một đám người tới hủy đi là được rồi. Xem tứ muội lúc đó có còn cao ngạo nữa không? Tỷ tỷ thấy sao?”.

Nam tử nói chuyện với Vũ Ngọc Thanh nãy giờ chính là tam công tử của phủ thừa tướng tên Vũ Minh Nhân, chính là nhi tử của Hà di nương không được xem trọng trong phủ. Sau khi suy xét ý của Vũ Minh Nhân có vẻ tương đồng với ý của mình, Vũ Ngọc Thanh mới lên tiếng:” Tam đệ, quả nhiên là ý tốt. Ngươi lui xuống đi, ta sau này sẽ chiếu cố đến mẫu tử các ngươi”.

Sau khi rời đi, Vũ Minh Nhân nở nụ cười thần bí thầm nghĩ trong đầu’ sau khi giải quyết xong ả đáng ghét Vũ Ngọc Vân kia rồi cũng tới lượt nhị tỷ thôi’.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------‐---------------------------Ở Lan Uyển viện lúc này, Thiên Nhất Phong đẩy nhẹ một cái Vũ Ngọc Tuyên liền nằm ngoan ngoãn dưới thân hình hắn. Hắn còn đang liếc tiếc đôi môi của y mà điểm nhẹ lên nó một cái, hắn như vậy hôn xuống cái cổ trắng nõn của y tạo ra những nốt đỏ thật mê người. Không buông tha cho y hắn giọng khàn khàn đầy *** vọng mà nói bên tai y:” Chúng ta nếu đã là phu thê với nhau thì cũng nên làm những việc cần thiết phải làm đúng không, Tuyên nhi?”.

Vũ Ngọc Tuyên nằm dưới thân hình hắn người cũng nóng bừng bừng không lên tiếng nhưng cũng không có hành động cự tuyệt Thiên Nhất Phong. Hắn lúc này như con thú dữ gặp phải một miếng mồi ngon mà thưởng thức từng ngõ ngách trên người y, mỗi điểm đi qua đều lưu lại những nốt đỏ kỳ ảo. Chưa đủ thỏa mãn *** vọng của bản thân, hắn như vậy miệng ngậm lấy đóa hoa nhỏ trên ngực y làm cả người y trở nên mềm nhũn, hắn không để bên kia trơ trội liền lấy tay của mình càn phá một bên còn lại khiến y phải phát ra nhưng âm thanh đầy xuân ý.

“ Ưm… ưm…người đừng sờ chỗ đó có được không?” Hắn nhanh như vậy đã đem y phục của cả hai nhẹ nhàng mà gỡ bỏ. Tay của hắn bây giờ đang nắm ** *** của y mà cử động lên xuống khiến y phải tiết ra phần chất lỏng sệt, hắn biếи ŧɦái không cho y mặt mũi mà nói nhỏ bên tai:” Tuyên nhi, ngươi ra cũng nhanh thật đấy”.

Vũ Ngọc Tuyên mặt đỏ bừng trừng hắn một cái, hắn như vậy mà xem hành động của y trông thật đáng yêu. Sau đó, hắn lấy phần chất lỏng ấy mà thoa trên ngón tay đem ngón tay ấy đặt vào phần giữa hai cánh mông, cứ đợi y thích ứng thì tăng dần số lượng ngón tay cho vào đến ngón thứ ba thì ngừng việc cho thêm vào. Ngay lúc này, hắn đang mò tìm nơi kɧoáı ©ảʍ nhất của y thì nghe tiếng phát ra từ miệng y, hắn cuối người ghé sát vào mặt y mà nói:” Thì ra là chỗ này”.

Sau khi cho Vũ Ngọc Tuyên thích ứng với những ngón tay của mình thì rút ra, Thiên Nhất Phong bắt đầu đưa ** *** thô rắp của mình vào trong. Vì quá đột ngột mà Vũ Ngọc Tuyên phát ra tiếng “AH…..”thật to cùng với những giọt nước chảy ra vì đau đớn. Hắn thấy vậy, liền nói:” Xin lỗi ngươi, Tuyên nhi. Ta vì quá vội mà đã làm ngươi đau rồi”.

Vũ Ngọc Tuyên bây giờ trông thật mê người mà đáp lại hắn: “ Không sao, người cứ việc tiếp tục đi”. Hắn bây giờ như không còn một chút tia lí trí nào mà điên cuồng **** vào người y khiến y một phút trước còn đau đớn nhưng lúc này thì kɧoáı ©ảʍ đến cực độ mà phát ra những âm thanh quỷ dị. Hắn như vậy làm tới tận khuya mới chịu buông tha cho y, hắn ôm cơ thể vì mệt mỏi mà ngất xỉu của y đi tẩy rửa và mặc y phục mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.