Một lần nữa Vũ Ngọc Tuyên tỉnh dậy đã thấy mình trên xe ngựa, y thoáng nghe giọng của Hàn Thất:” Tiểu sư đệ vậy mà…”. Vũ Ngọc Tuyên ngồi bật dậy nói:” Hàn Thất sư huynh lại muốn nói xấu gì đệ trong lúc đệ ngủ vậy”.
Hàn Thất nghe ra giọng điệu tức giận trong câu nói của y thì giọng trêu ghẹo nói:” Huynh sao lại dám nói xấu tiểu đệ đáng yêu của mình chứ, ta chỉ muốn nói trong đệ dáng người thanh mảnh thế này mà làm…”. Vũ Ngọc Tuyên ngượng ngùng cố tỏ vẻ tức giận nói:” Tại sao huynh có thể biết chuyện đó?”.
Thiên Nhất Phong nghe Hàn Thất nói những lời trêu ghẹo với y thì hướng nhìn Cố Thất nói:” Ngươi quản lí người của ngươi chặt một chút, y còn làm ra hành động như tối hôm qua ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu”.Hàn Thất nghe vậy thì lên tiếng:” Ta chỉ là một chút tò mò nên… mong tứ hoàng tử có thể bao dung độ lượng bỏ qua cho ta lần này”.
Thiên Nhất Phong không nói gì chỉ gật đầu coi như đồng ý hắn ôm Vũ Ngọc Tuyên vào lòng, giọng ôn nhu nói:” Tiếng của y chỉ có thể một mình ta nghe ”. Vũ Ngọc Tuyên mặt đỏ bừng lên tiếng:” Người đang nói cái gì vậy?”.
Hàn Thất “…”
Cố Thất “…”
Ở biên ải Tây Khâm, bốn người bọn họ vừa bước xuống xe ngựa đã thấy cảnh người nằm rải rác trên nên đất, trong số những người dân nghèo có tiếng một thiếu nữ nói lớn:” Người Lăng quốc đến rồi chạy đi mọi người”.
Vũ Ngọc Tuyên nghe thấy những lời kia thì tức giận nắm chặt bàn tay to lớn của Thiên Nhất Phong, hắn thấy y như vậy thì hướng ánh mắt nhìn Vũ Ngọc Tuyên ra ý bảo y là không sao. Hàn Thất thật sự là không thể để cơn tức giận trong lòng thì lên tiếng:” Tứ hoàng tử phụng mệnh hoàng thượng đến xem tình hình ở biên ải nhưng không ngờ lại bị cho là người Lăng quốc”.
Cố Thất nghe những lời Hàn Thất nói chỉ biết im lặng thở dài cùng một chút lo lắng cho y, Vũ Ngọc Tuyên quan tâm những người dân nghèo khổ lên tiếng:” Tại sao các người cho rằng bọn ta là người Lăng quốc?”.
Một vị cô nương gương mặt có chút xinh đẹp, dáng người tầm khoảng mười bốn mười lăm tuổi lên tiếng:” Dù các ngươi là ai đi nữa cũng chẳng phải là loại người nào tốt đẹp, chúng ta đã không còn gì để bọn ngươi cướp nữa rồi”.Vũ Ngọc Tuyên nghe như vậy thì tức giận định lên tiếng thì ở đằng xa nghe tiếng của Qúy Niên Nhân:” Không được vô lễ với tứ hoàng tứ”.
Qúy Niên Nhân vội tiến lại gần Thiên Nhất Phong cung kính hành lễ:” Tứ hoàng tử vạn an”, Thiên Nhất Phong không thể nói nên chỉ vung tay ra ý bảo ông ngoại y đứng dậy. Vũ Ngọc Tuyên nhìn người khuôn mặt người trước mắt không kiềm được nước mắt cứ thế mà chảy xuống y trong lòng muốn hỏi:” Tại sao đời trước ông ngoại cùng thúc thúc đã làm ra chuyện gì mà lại phải chết thảm?”.
Qúy Niên Nhân bất ngờ thấy vị thiếu niên che đi nửa khuôn mặt rất giống đứa cháu ngoại của mình thì lên tiếng hỏi:” Tuyên nhi là ngươi có phải không?”. Vũ Ngọc Tuyên được hỏi thì hoàn hồn vội buông tay Thiên Nhất Phong tiến tới ôm chầm lấy Qúy Niên Nhân nói:” Là Tuyên nhi”.
Vị cô nương lúc này mới hối lỗi tiến tới níu lấy cánh tay áo của Qúy Niên Phong nói:” Qúy tướng quân ta xin lỗi, xin ngài bỏ qua cho sự thất lễ lúc nãy của ta có được không?”. Vũ Ngọc Tuyên tức giận hướng vị cô nương kia nói:” Người ngươi cần phải xin lỗi là Tứ hoàng tử mới đúng” vừa nói vừa chỉ tay về hướng Thiên Nhất Phong.
Qúy Niên Nhân thấy y chỉ tay vào người Thiên Nhất Phong thì ho khụ vài tiếng nói:” Tuyên nhi không được vô lễ”. Vũ Ngọc Tuyên vô thức làm ra hành động thất lễ thì vội lên tiếng:” Ta xin lỗi vừa rồi là ta quá tức giận mong tứ hoàng tử bỏ qua cho ta chuyện này hắn thấy y xin lỗi thì nhíu mày không thể nói chuyện khiến hắn càng thêm tức giận nhưng lúc sau lại bình thường.
Vị cô nương nhìn thấy người trước mặt che một cái mặt nạ có hình thù kì dị bất giác sợ hãi mà run nhẹ hướng nhìn Qúy Niên Nhân. Qúy Niên Nhân nhìn tiểu hài tử bị dọa thì nói:” Không sao đâu” sau khi nghe Qúy tướng quân nói như vậy thì vị cô nương tiến lại gần cung kính hành lễ rồi nói:” Ta thật sự lúc nãy đã qua vô lễ với ngài mong tứ hoàng tử có thể độ lượng bỏ qua cho tiểu nữ lần này”.
Vũ Ngọc Tuyên thấy Thiên Nhất Phong chẳng có hành động gì thì mới gượng cười nói:” Ngươi có thể lui được rồi”.Vị cô nương nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Thiên Nhất Phong ngượng ngùng đỏ mặt không muốn rời đi cũng đành phải lui đi. Vũ Ngọc Tuyên thấy được ánh mắt của vị tiểu cô nương ấy nhìn Thiên Nhất Phong giống với ánh mắt y nhìn hắn thì trong lòng ngực trào lên một cảm giác đau nói, hắn đứng bên cạnh vô tình nhìn thấy hành động của y thì khẽ cong môi cười.
Được một lúc Thiên Nhất Phong hướng mắt nhìn về phía Hỏa Long ra ý bảo ở đây giao lại cho ngươi, Hỏa Long là hộ vệ thân cận nên liền hiểu ý của hắn thì chấp hai tay nói:” Thuộc hạ tuân lệnh” rồi rời đi.
Hàn Thất cũng không muốn nghe chuyện triều đình thì nhìn Vũ Ngọc Tuyên lên tiếng:” Sư đệ ta cùng Cố Thất ở đây phụ giúp mọi người là được rồi”.Vũ Ngọc Tuyên nghe ngũ sư huynh của mình nói như vậy định lên tiếng nhưng lại thôi gật đầu một cái rồi rời đi theo Thiên Nhất Phong.