Lúc Vũ Ngọc Tuyên trở về khách điếm trời đã gần sáng, mới vừa bước vào phòng đã thấy ánh mắt sắc bén nhìn mình khiến y vô cùng lo lắng cho Thiên Nhất Phong sợ trong lúc bị y bỏ thuốc hắn mà gặp phải thích khách thì mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm . Vũ Ngọc Tuyên vội vàng chạy tới thì nghe giọng tức giận quen thuộc thì giật mình:” Ngươi đi đâu giờ mới về?”.
Vũ Ngọc Tuyên giờ hết lo lắng cho hắn bây giờ lo lắng cho chính bản thân mình không biết làm thế nào để hắn hết giận, giọng nũng nịu tiến gần lại giường nói:” Ta xin lỗi, Nhất Phong”. Thiên Nhất Phong nghe tiểu vật nhỏ gọi tên mình thì những tức giận cùng trách mắng y cũng dần dần tan biến, hắn giọng đã trở nên bình thường lên tiếng:” Lại chơi trò cũ”.
Vũ Ngọc Tuyên nghe giọng hắn đã trở nên bình thường thì vội vàng lên tiếng giải thích:” Ta là đi trả thù cho người”. Thiên Nhất Phong nghe y nói như vậy thì kéo y vào lòng nói:” Ngươi đi làm chuyện ngu ngốc gì rồi?”. Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói làm chuyện ngu ngốc thì phồng má tức giận nói:” Ta mà đi làm chuyện ngu ngốc sao?Cùng lắm là ăn miếng trả miếng mà thôi”.
Thiên Nhất Phong nghe y nói như vậy thì không nói gì, Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn như vậy thì lại lên tiếng:” Người không cần lo lắng, loại độc ta hạ cho ngũ hoàng tử còn nhẹ lắm”.Thiên Nhất Phong nghe y nói như vậy thì lên tiếng:” Ta là lo lắng cho ngươi ta cấm ngươi từ nay về sau đừng làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa, nếu ngươi gặp chuyện thì ta sẽ không muốn sống mà không có ngươi bên cạnh”.
Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói như vậy chỉ khẽ gật đầu, y đứng dậy cởi đi ngoại y rồi mới lên giường mà ngủ, chưa kịp nằm xuống đã bị Thiên Nhất Phong kéomạnh khiến y nằm lên người hắn.Y giật mình muốn rời khỏi người hắn nhưng đã bị vòng tay to lớn của hắn ôm trọn không thể nhúc nhích, y giọng giả vờ tức giận nói:” Người mau buông ta ra người hãy chú ý vết thương của mình”.
Thiên Nhất Phong không muốn nghe lời y nói, hắn ngậm lấy đôi môi hồng của y mà hôn khiến y ngạc nhiên đến quên cả việc thở hắn hơi thở của y nặng nề thì luyến tiếc buông đôi môi của y ra lên tiếng:” Ngươi vẫn chưa quen với việc này?”.
Vũ Ngọc Tuyên vừa được hắn buông tha thì khụ…khụ… vài tiếng rồi giọng ngượng ngùng lên tiếng:” Là người làm quá bất ngờ khiến ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần”.Thiên Nhất Phong nghe y nói như vậy thì lên tiếng:” Người không thấy bất ngờ như vậy không thú vị hơn sao?”.
Vũ Ngọc Tuyên bây ngờ vừa xấu hổ vừa mệt mỏi lên tiếng:” Hôm nay là do ta mệt, bây giờ Tuyên nhi chỉ muốn ngủ mong người có thể ôm Tuyên nhi ngủ là được rồi”. Thiên Nhất Phong cũng cảm thấy y mệt liền choàng tay kéo người y vào người hắn, hắn giọng ôn nhu nói:” Ngủ đi Tuyên nhi”.
Nằm trong vòng tay ấm áp của Thiên Nhất Phong y không biết lúc nào đã rơi vào giấc ngủ, vừa mới mở mắt ra đã cảm thấy sự rung nhẹ thì vội ngồi dậy hỏi:” Đây là nơi nào?”. Thiên Nhất Phong thấy được dáng vẻ vừa rồi của Vũ Ngọc Tuyên mà cong môi cười nhẹ một cái nói:” Tuyên nhi ngươi đang ở trong xe ngựa”.
Vũ Ngọc Tuyên nhớ lại dáng vè khi nãy của của mình chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống, y cảm thấy giọng nói của Thiên Nhất Phong lớn hơn bình thường thì lo lắng lên tiếng:” Người hôm nay sao lại nói lớn như vậy”. Thiên Nhất Phong vẻ mặt như mọi ngày nói:” Ở đây không còn ai hết chỉ còn bốn hộ vệ của ta mà thôi ngươi đừng quá lo lắng, muốn ngủ thêm một chút nữa không?’.
Vũ Ngọc Tuyên không nói gì cũng không hành động gì, y ngồi im lặng nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, Thiên Nhất Phong thấy tiểu vật nhỏ cứ nhìn mình suốt thì lên tiếng:” Ngươi nhìn đủ chưa?”. Giật mình trước câu hỏi của Thiên Nhất Phong, y vội lên tiếng:” Người là phu quân của ta, ta nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, nếu người thấy phiền thì ta không nhìn nữa” .
Thiên Nhất Phong thấy y quay mặt đi chỗ khác thì vội kéo y vào trong lòng mình nói:” Ta chỉ là hơi ngượng khi thê tử cứ nhìn mình suốt mà không làm gì thì cảm giác thật khó chịu”. Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói như vậy mặt đỏ bừng nói:” Người thật là không biết xấu hổ”.
Thiên Nhất Phong đang nói chuyện vui vẻ với Vũ Ngọc Tuyên thì nghe bên ngoài có tiếng của Hỏa Long:” Chủ tử, chúng ta đã đến Thủy Dược cốc”.Vũ Ngọc Tuyên nghe Hỏa Long nói Thủy Dược cốc thì vui mừng vội nắm tay Thiên Nhất Phong kéo ra ngoài, vừa mới bước xuống đã thấy năm vị nam tử trong đó có Thập Thất thì liền biết bốn người kia cũng là sư huynh của mình.
Buông tay Thiên Nhất Phong y chạy nhanh đến chỗ Thập Thất lên tiếng:” Sư huynh lâu rồi không gặp ta rất nhớ sư huynh”.Thập Thất nghe y nói như vậy ho vài tiếng để ý vị nam tử phía sau y mặt đã đen thì vội nói:” Đệ đừng nói như vậy ta vẫn còn muốn sống”.
Nghe Thập Thất nói như vậy y liền quay lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người phía sau đã có vài phần đen lại, vội chạy tới nắm lấy tay hắn kéo tới chỗ đứng của năm vị sư huynh nói:” Ta là Cửu Thất đồ đệ nhỏ nhất của Cửu Y Độc, còn đây là phu quân của ta là tứ hoàng tử của Thái quốc”.
Ngoại trừ Thập Thất ra bốn vị sư huynh còn lại ai cũng ngạc nhiên trước câu nói của Vũ Ngọc Tuyên, một vị sư huynh có vẻ ngoài to lớn nói:” Ta nhìn thế nào thì tiểu sư đệ vẫn là nam nhân sao có thể…”. Thập Thất nghe vị sư huynh kia nói như vậy liền lên tiếng cắt ngang:” Ngươi đừng nhiều lời”.