Chương 14

Vũ Ngọc Tuyên lại lên tiếng:” Ý của ta là phụ thân ta cấu kết với hoàng hậu cùng ngũ hoàng tử hại người, người đừng nghĩ đến tình phụ tử giữa thừa tướng và ta mà để lại một mối hiểm họa về sau”. Thiên Nhất Phong nghe những lời y nói thì lên tiếng:” Ta nguyện vì ngươi mà lưu lại mối hiểm họa này dù sao ta cũng không muốn Tuyên nhi nhìn thấy phụ thân mình phải chết”.

Vũ Ngọc Tuyên gượng cười lên tiếng:” Ta từ khi gả cho tứ hoàng tử người thì đã không muốn nhận bất cứ người nào trong phủ thừa tướng làm người thân ngoại trừ tứ muội”.Thiên Nhất Phong trầm giọng lên tiếng:” Ngươi đừng có những ý nghĩ như vậy sau này nhất định sẽ hối hận, ngươi thấy ta bây giờ tuy sống trong chốn thâm cung hiểm độc nhưng chưa bao giờ hận phụ hoàng đã sinh ta ra trên cõi đời này”.

Vũ Ngọc Tuyên chảy từng giọt lệ nói:” Nhưng người có biết rằng kế hoạch lần này là do phụ thân ta…”. Thiên Nhất Phong không để y nói hết, lên tiếng:” Ta biết nhưng ta mong ngươi hãy khuyên phụ thân ngươi chọn đúng người mà quy phục, còn tới lúc phụ thân ngươi vẫn không thay đổi thì lúc đó ta sẽ nghe theo lời ngươi nói”.

Thiên Nhất Phong nhìn thấy y khóc thì ôm vào lòng giọng ôn nhu nói:” Tuyên nhi ngươi đừng khóc nữa, mắt sưng lên sẽ không còn đẹp mà ta thấy ngươi khóc lòng muốn đau như cắt”. Vũ Ngọc Tuyên được người nọ ôm vào trong lòng, mặt đỏ ngượng ngùng nói:” Người nói ta không còn đẹp sao?”. Hắn nghe y nói như vậy mà không nhịn được cười” ha…ha…ha “ khiến Vũ Ngọc Tuyên càng thêm xấu hổ.

Đêm đến Vũ Ngọc Tuyên đem một chén canh gà vào cho Thiên Nhất Phong uống, hắn thấy y vẻ mặt vẫn còn buồn lên tiếng hỏi:” Tuyên nhi ngươi còn đang buồn chuyện gì?”. Vũ Ngọc Tuyên không muốn hắn lo lắng vội lên tiếng:” Ta chỉ là đi lần đầu đi xa như vậy nên có chút mệt …”.

Thiên Nhất Phong thấy y không chịu nói sự thật thì tức giận cầm lấy bút trên tay mà viết:” Ta nói ngươi không cần lo lắng nữa ngươi quên những lời ta nói với ngươi trước kia rồi sao”.Thiên Nhất Phong uống xong chén canh thì rời đi lên giường nằm để lại Vũ Ngọc Tuyên với những dòng chữ có hình thù quái dị. Vũ Ngọc Tuyên thật sự là do đi xa mới mệt mỏi, y vẫn không hiểu vì sao hắn lại tức giận đọc những dòng chữ trên giấy mà không thể ngừng cười được.

Thiên Nhất Phong không biết do qua mệt mỏi hay vì lí do khác mà hắn vừa mới nằm xuống giường đã nhanh chóng thϊếp đi. Vũ Ngọc Tuyên đi tới giường đã thấy nhịp thở ổn định của Thiên Nhất Phong thì y mới lên tiếng:” Xin lỗi người nhưng ta phải đi chuyến này, sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về xin người hãy yên tâm”.

Vũ Ngọc Tuyên đời trước cũng không phải là người không biết võ công, y chỉ vì muốn sống một đời bên Thiên Quyết không muốn tra cứu việc hắn hủy đi nội lực hiếm có của mình nhưng đổi lại phải chết dưới tay của hắn.

Vũ Ngọc Tuyên đang đứng trong thư phòng của phủ thừa tướng thấy có tiếng động bên ngoài y chỉ đạp chân nhẹ lên nền một cái cả người đã lên xà ngang khuất không ai để ý tới. Vũ Minh Sơn vừa vào đã rót ly trà mời Thiên Quyết, nói:” Ngũ hoàng tử đừng tức giận nữa kế hoạch lần này thất bại nhưng chúng ta đã bắn một mũi tên độc lên một người có võ công cao cường, không có thuốc giải tên kia cũng sẽ chết lúc ấy tứ hoàng tử mất đi một thuộc hạ tài giỏi để bảo vệ thì kế hoạch kia của chúng ta nhất định sẽ thuận lợi”.

Thiên Quyết hạ cơn nóng giận xuống một chút rồi nói:” Ngươi nói như vậy cũng đúng”. Dừng lại một lúc rồi lại cất lên một giọng nghe toàn mùi thâm độc:” Chuyện ở biên ải Tây Khâm, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe Thiên Quyết nhắc đến biên ải Tây Khâm thì giật mình, nhớ lại chuyện đời trước thì siết tay chặt đến mức rỉ máu, Vũ Ngọc Tuyên không thể nào quên thảm kịch đẫm máu ông ngoại cùng thúc thúc phải chết oan uổng như thế nào mà y lại đem lòng yêu kẻ thù của chính mình.

Vũ Minh Sơn trầm giọng đáp:” Ngũ hoàng tử xin người hãy yên tâm”. Thiên Quyết giọng đắc ý nói:” Ta chỉ cần tứ ca chết là được rồi, đến lúc đó ta sẽ đường đường chính chính rước thê tử của hắn về làm tiểu thϊếp…ha…ha…ha…”. Vũ Minh Sơn nghe Thiên Quyết nói như vậy thì lên tiếng:” Người sao lại vẫn không chịu từ bỏ Tuyên nhi, người như vậy không thấy có lỗi với tình cảm của Thanh nhi sao?”.

Vũ Ngọc Tuyên không biết vì sao chuyện này lại liên quan tới mình, muốn nghe nguyên nhân nhưng nghe tiếng của Vũ Minh Sơn thì biết độc đã phát tác, y chờ lúc bọn họ rời khỏi thư phòng thì lặng lẽ rời đi.

Vũ Minh Sơn bảo gia nô lập tức mời Từ đại phu đến phủ để xem tình hình của ngũ hoàng tử, trong lúc chờ Từ đại phu đến Vũ Minh Sơn luôn lo sợ chuyện này nếu lỡ đến tai hoàng hậu thì hắn lập lức đầu sẽ rời khỏi cổ.

Từ đại phu là một trong những đại phu tài giỏi nhất kinh thành nhưng Vũ Minh Sơn thấy đại phu nhăn mặt thì lo lắng hỏi:” Không biết vị công tử này là nhiễm bệnh gì?”. Từ đại phu chậm rãi lên tiếng:” Vị công tử này e rằng đã trúng Hồng Thất Đơn sau bảy ngày sẽ tỉnh dậy, thừa tướng xin đừng quá lo lắng”.

Bảy ngày mới tỉnh dậy ta làm sao có thể ăn nói với hoàng hậu đây, Vũ Minh Sơn tức giận bảo hạ nhân trong phủ lập tức đi kiểm tra tối nay ai đã đem trà vào trong thư phòng. Vũ Minh Sơn quay trở lại thư phòng để truyền mật tín vào hoàng cung cho hoàng hậu đề tránh việc mình bị nghi ngờ.