Sáng sớm hôm sau, Vũ Ngọc Tuyên dẫn Thiên Nhất Phong đến Lan Uyển viện, hắn vừa bước vào đã nhíu mày y vội lên tiếng:” Đây là ta nhờ đại sư huynh tìm người có dáng người giống ta, ta chỉ làm cái mặt nạ giống mặt ta thôi”. Vũ Ngọc Tuyên chần chừ một chút rồi lên tiếng:” Người có thấy giống ta không?”.
Thiên Nhất Phong đi đến bàn đã để sẵn giấy bút, hắn viết:” Không giống”. Vũ Ngọc Tuyên ngồi bên cạnh thấy hai từ hắn viết mà lên tiếng:” Đây xem như là thất bại rồi, ta sợ người sẽ gặp phiền phức nên đã chuẩn bị thật kĩ càng rồi mà”.Thiên Nhất Phong thấy dáng vẻ đáng yêu của y lại viết:” Ý của ta là dù sao cũng không phải Tuyên nhi”.Vũ Ngọc Tuyên hiểu lầm ý hắn ngượng ngùng lên tiếng:” Bây giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta mau lên đường thôi”.
Ngồi trên xe ngựa, Vũ Ngọc Tuyên bắt đầu cảm thấy chán mới lên tiếng hỏi:” Người có thể phân biệt ta và muội muội của ta hay không?”. Thiên Nhất Phong khó chịu nhìn y nói nhỏ:” Ta làm sao không thể phân biệt ai mới là thê tử của ta cơ chứ?”.
Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói như vậy thì lòng ngực phát ra tiếng’ Thịch… thình thịch…thình thịch…’ không ngừng đỏ mặt vội quay đi hướng khác, Thiên Nhất Phong thấy y như vậy mới lên tiếng:” Ngươi từ trước đến giờ chưa từng biết phía sau gáy ngươi có một vết bớt hay sao?”. Bất ngờ trước những lời của hắn, y nhớ đời trước dù có thân mật với ngũ hoàng tử nhiều bao nhiêu Thiên Quyết cũng chưa từng quan tâm hay phát hiện vết bớt nào cả nên đối với y bây giờ mới biết tồn tại của một vết bớt trên người của mình.
Vũ Ngọc Tuyên giả vờ không hiểu hỏi lại hắn:” Vết bớt?”. Thiên Nhất Phong thấy y không biết liền lên tiếng:” Khi còn nhỏ ta cùng với ngươi chơi đùa, có một lần mái tóc của ngươi ngã sang một bên ta đã thấy một vết bớt phượng hoàng tuy rất nhỏ nhưng rất đẹp”.
Vũ Ngọc Tuyên không biết nên nói gì nữa ngã người nằm xuống, đầu đặt lên chân của Thiên Nhất Phong, hắn thấy y như vậy liền lên tiếng:” Ngươi mệt thì có thể ngủ một chút đi, khi nào tới khách điếm ta sẽ gọi ngươi dậy”.Vũ Ngọc Tuyên không cảm thấy buồn ngủ lên tiếng nói:” Ta chỉ muốn nằm suy nghĩ về một chút chuyện đời trước thôi”.
Thiên Nhất Phong nghe y nói thì hỏi lại:” Đời trước?”. Vũ Ngọc Tuyên cảm nhận trong lúc mơ hồ mình đã nói gì đó sai liền thành thật lên tiếng:” Ta không biết nên nói với người như thế nào nữa?”.Ngừng một chút y lại lên tiếng:” Xin người hãy yên tâm ta một ngày nào đó có đủ dũng khí để nói thì nhất định sẽ kể với người tất cả sự thật”.
Hắn thấy y có vẻ sẽ nói chuyện gì đó quan trọng, giọng ôn nhu lên tiếng:” Tuyên nhi ta đã nói sẽ không ép ngươi nên ngươi chưa muốn nói thì đừng nói”.Vũ Ngọc Tuyên miệng cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp động lòng người nói:” Cảm ơn người đã hiểu cho ta, ta nhất định sẽ dành trọn một kiếp này yêu thương người, không rời bỏ người, không khiến người phải đau buồn, phải khiến người là người hạnh phúc nhất thế gian này”.
Thiên Nhất Phong bất ngờ trước những lời của Vũ Ngọc Tuyên, hắn điểm nhẹ một cái hôn lên môi y rồi nói:” Ta mong ngươi nói được…”. Chưa nghe Thiên Nhất Phong nói hết bên ngoài đã có tiếng của Kim Long:” Các ngươi là do ai phái đến”.
Vũ Ngọc Tuyên ở trong xe ngựa lo lắng nói:” Nhất Phong bọn chúng đến rồi sao?”. Thiên Nhất Phong chỉ gật đầu rồi đưa mảnh giấy trên tay cho Vũ Ngọc Tuyên rồi đeo mặt nạ lao ra khỏi xe ngựa. Vũ Ngọc Tuyên đọc những dòng chữ” Tuyên nhi, ngươi yên tâm đi ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt”thì nước mắt cứ liên tục chảy xuống.
Vũ Ngọc Tuyên ngồi yên trong xe ngựa chờ đợi Thiên Nhất Phong quay lại thì nghe tiếng gọi’ tứ hoàng tử’ thật lớn bên ngoài, y lo lắng xuống xe ngựa chạy nhanh tới thì thấy hắn đã trúng một mũi tên vào cánh tay. Nhận thấy trên mũi tên có độc Vũ Ngọc Tuyên vôi vàng nói:” Mau đỡ tứ hoàng tử vào trong xe ngựa”.
Trong xe ngựa lúc này, Vũ Ngọc Tuyên lo lắng nước mắt không ngừng chảy, Thiên Nhất Phong thấy y khóc giọng càng ngày càng yếu nói:” Ta… không… sao…Tuyên nhi… ngươi đừng…lo lắng nữa”. Vũ Ngọc Tuyên tay cầm lấy mũi tên mà rút ra nói:” Người trúng một trong tứ đại kịch độc, người nói ta làm sao không thể lo lắng được cơ chứ?”.
Thiên Nhất Phong không biết từ lúc nào đã rơi vào bất tỉnh chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở trong một khách điếm, hắn nghiêng mặt sang một bên thì liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp y mà nói:” Ta xin lỗi Tuyên nhi, ta đã khiến đôi mắt xinh đẹp của ngươi phải sung lên rồi”. Vũ Ngọc Tuyên không biết thức giấc lúc nào y nhẹ nhàng mở mắt nói:” Người tại sao phải xin lỗi ta chứ?Cũng tại phụ thân ta người mới bị thương, ta thay phụ thân xin lỗi người”.
Thiên Nhất Phong nhíu mày nói nhỏ:” Ngươi không cần cảm thấy có lỗi”. Vũ Ngọc Tuyên lên tiếng:” Ta biết rồi”. Thiên Nhất Phong không nói gì hết chỉ nhắm mắt không biết đã ngủ hay còn thức.
Không lâu sau hắn ở mắt nói với y:” Không ngờ bọn chúng lại giao kết với Lăng quốc”. Vũ Ngọc Tuyên là một độc y nên không thể không biết Tử Tán Cân là độc dược của Lăng quốc, y lên tiếng:” Người yên tâm đi ta đã giải hết độc trên người của người rồi”.Thiên Nhất Phong mặt không biến sắc nói:” Ngươi đúng là đồ đệ giỏi của Cửu Y Độc”.
Một lúc sau, Vũ Ngọc Tuyên mặt lo lắng nói:” Sau này trên con đường tranh giành hoàng vị người không cần vì ta mà nương tay với bất kì kẻ nào”. Thiên Nhất Phong khó hiểu lên tiếng:” Ngươi nói như vậy là có ý gì?”.