Vũ Ngọc Tuyên nghe Thiên Nhất Phong nhắc đến Thủy Dược cốc thì không một chút do dự người trước mặt, lên tiếng:” Đệ là Vũ Ngọc Tuyên hiệu là Cửu Thất đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Cửu Y Độc, dù chưa bao giờ đến Thủy Dược cốc nhưng đệ đã nghe sư phụ nói sơ qua năm vị sư huynh mỗi người một sở hữu một năng lực khác nhau”.
Thập Thất nghe tên tiểu sư đệ mà sư phụ hay nhắc tới, vội lên tiếng:” Huynh thật không biết sư phụ đang ở đâu, người một năm trước để lại một bức thư cùng Phỉ Ấn truyền vị trí cốc chủ lại cho huynh rồi biến mất không một chút tin tức”.
Thấy Vũ Ngọc Tuyên thoáng có chút buồn, Thiên Nhất Phong an ủi lên tiếng:” Tuyên nhi, ngươi còn nhớ sáng nay ta đã nói gì không?Sư phụ ngươi rời đi hẳn là có việc quan trọng cần giải quyết”.
Thấy tiểu sư đệ mình như vậy, Thập Thất vội lên tiếng:” Huynh cũng từng thấy sư phụ đột nhiên biến mất nhiều năm trời rồi quay về, chắc sư phụ lại đi kiếm đồ đệ nào đó để truyền dạy y thuật độc nhất vô nhị của sư phụ thôi, đệ đừng quá lo lắng “. Sau khi nghe Thập Thất nói xong, Vũ Ngọc Tuyên sắc mặt đầy vẻ lo lắng nói:” Đại sư huynh chắc huynh vẫn chưa nghe sư phụ nói qua rằng y thuật của sư phụ đã truyền lại cho ta và người sẽ không nạp bất cứ một người đồ đệ nào nữa”.
Thập Thất nghe vậy vẻ mặt bắt đầu lo lắng, nói:” Huynh sẽ cho người truy tìm tung tích của sư phụ nên đệ đừng quá lo lắng”. Vũ Ngọc Tuyên bây giờ mới hết lo ngồi lên chân Thiên Nhất Phong giọng nũng nịu nói:” Ta không có buồn đâu xin người đừng có đau lòng”.Thiên Nhất Phong rất hài lòng với lời nói lẫn hành động của Vũ Ngọc Tuyên môi cong lên tạo thành một nụ cười thật mê người.
Bốn thuộc hạ của Thiên Nhất Phong thấy cảnh tưởng trước mắt như cơm bữa, còn Thập Thất là lần đầu tiên thấy con người lạnh lùng trước kia lại nở nụ cười với tiểu sư đệ vội lên tiếng:” Ta tới đây là có chuyện quan trọng cần nói”. Thiên Nhất Phong thản nhiên ôm lấy eo của Vũ Ngọc Tuyên mà lên tiếng:” Có chuyện gì nói mau đi”.
Thập Thất thấy hành động của Thiên Nhất Phong vẻ mặt tức giận nói:” Ta mấy ngày nay theo dõi thì thấy nhị tiểu thư phủ thừa tướng dạo này qua lại với đám người ăn xin ở chợ đen, không biết nàng ta có mục đích gì không đây?”. Vũ Ngọc Tuyên nghe nói đến nhị muội mình thì thầm nói nhỏ:” Nhị muội chắc muốn hủy thanh danh của tứ muội rồi”.
Thiên Nhất Phong nghe được những lời Vũ Ngọc Tuyên nói, hắn lên tiếng:” Tuyên nhi, tại sao ngươi lại biết rằng Vũ Ngọc Thanh nàng ta sẽ làm chuyện đó”.Vừa nhận ra mình khi nãy đã vô tình nói chuyện không nên nói, y cũng không biết trả lời hắn ra sao thì hắn lại lên tiếng:” Ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không ép”.
Trong lòng Vũ Ngọc Tuyên thở phào nhẹ nhõm nhưng y không khỏi suy nghĩ việc mình sống lại thì khi nào mới nói cho Thiên Nhất Phong biết.Thập Thất không hiểu bọn họ nói gì, lên tiếng cắt ngang bầu không khí quái đản này:” Ta bây giờ phải quay về phủ thừa tướng xem như thế nào rồi, ta không tin vào lục đệ của ngươi cho lắm”. Thiên Nhất Phong gật đầu bảo hắn cứ việc rời đi, thấy Thập Thất vừa đi Thiên Nhất Phong lên tiếng:” Hắc Long, ngươi mau đuổi theo Thập Thất tới phủ thừa tướng mang lục hoàng tử về đây cho ta”.
Ngọc Trúc viện lúc này, Vũ Ngọc Vân đang nói chuyện với a hoàn bên cạnh, nghe có tiếng động bên ngoài liền mở cửa ra kiểm tra nhưng không thấy ai thì quay lại trò chuyện tiếp với a hoàn bên cạnh.
Thập Thất xuất hiện quá đột ngột làm Thiên Dĩ giật mình rơi từ trên cây xuống đất, may mà không bị người bên trong phát hiện. Thiên Dĩ lên tiếng:” Ngươi dọa chết bản hoàng tử rồi”.
Thập Thất tâm trạng vui mừng khigặp được tiểu sư đệ lúc nãy, bây giờ bị Thiên Dĩ phá hỏng tức giận nói:” Ta thấy ngươi bị người trong phòng cướp mất hồn thì có”.Thiên Dĩ bị nói trúng tim đen vội lên tiếng:” Ta thấy nàng ấy có một vẻ đẹp mà không có bất kì nữ nhân nào có được nên mới chăm chú nhìn một chút thôi ”.
Thập Thất thấy Thiên Dĩ vẫn chưa có ý định chịu đi thì lên tiếng:” Việc ở đây để ta lo là được rồi, ngươi mau theo Hắc Long về đi”. Hắc Long thoáng ngạc nhiên khi Thập Thất có thể cảm nhận được sự hiện diện của mình thì cung kính lên tiếng:” Thưa cốc chủ đại nhân, lục hoàng tử có thể theo thần đến phủ tứ hoàng tử một chút được không?”.
Thiên Dĩ nghe thấy đến phủ tứ hoàng tứ thì biết ca ca có việc cần giao cho mình thì liền lập tức theo Hắc Long, vừa vào đến thư phòng đã nghe một giọng nói trầm:” Lục đệ dạo này có vẻ rãnh rỗi nhỉ? Nên để đệ làm việc gì mới làm đệ bận rộn đây?”.
Thiên Dĩ nghe được những lời vừa rồi thì mặt cười cười lấy lòng nói:” Ca ca ta chỉ vô tình đi ngang qua không biết Thập Thất ở đâu xuất hiện rồi bắt ta theo dõi tứ tiểu thư phủ thừa tướng”.
Thiên Nhất Phong không muốn quan tâm chuyện đó nữa, giọng uy nghiêm lên tiếng:” Ta sắp phải đi biên ải Tây Khâm nên những việc ở kinh thành mong đệ hãy giúp ta để ý, nếu có chuyện quan trọng thì đệ hãy gửi thư đến biên ải để cùng tìm cách giải quyết, cấm đệ tuyệt đối không nên tự mình giải quyết”. Nghe tứ ca hắn nói sắp đi xa thì thoáng buồn nhưng giọng vẫn uy nghiêm nói:” Được, ca ca xin hãy yên tâm”