Thiên Đế trị vì năm thứ 26.
Dưới cái lạnh giá của mùa đông ở Thái quốc, Vũ Ngọc Tuyên quỳ trên nền tuyết toàn thân đầy những vết thương nhìn Thiên Quyết ôm Vũ Ngọc Thanh giơ kiếm về phía y, nói lớn: “ Ngươi nghĩ rằng ta yêu ngươi là thật lòng sao? Ngươi sai rồi, ta chỉ lợi dụng ngươi như một quân cờ để tên nghiệt chủng câm Thiên Nhất Phong bất lực đưa ngôi vị lại cho ta mà thôi”.
Thiên Quyết mặt không biến sắc nhìn khinh thường về phía Vũ Ngọc Tuyên, nói tiếp : “ Còn nữa, ngươi nghĩ cái gì mà lừa được ta. Thân là một nam nhi mà mang mệnh phượng hoàng, có đánh chết ta cũng không tin”. Chưa dừng lại đó, Thiên Quyết nhìn sang Vũ Ngọc Thanh, nói ôn nhu: “ Chỉ có Thanh nhi mới có tư cách mang mệnh phượng hoàng, làm hoàng hậu của ta mà thôi”.
Vũ Ngọc Tuyên với gương mặt lạnh lùng liếc sắc về phía Thiên Quyết, hét lớn: “ Ngươi tại sao lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? Ta chết đi biến thành lệ quỷ cũng không tha …”.
‘ Roẹt’
Không để cho Vũ Ngọc Tuyên nói hết câu, Thiên Quyết cười lớn đâm một kiếm thẳng vào tim của y, nói: “ Được, ta sẽ chờ ngươi tới lấy mạng của ta”. Nói xong Thiên Quyết ôm Vũ Ngọc Thanh rời đi để y nằm đấy cùng lạnh với vết thương chảy máu từ từ mà chết .
Trong lúc người của tứ hoàng tử xông vào hoàng cung đánh để cướp lại y từ tay Thiên Quyết thì Vũ Ngọc Tuyên nằm trên nền tuyết nhớ về chuyện trước đây thì trong đầu y toàn những hình ảnh của Thiên Nhất Phong khiến y rơi lệ mà không biết vì sao. Bỗng đang yên tĩnh thì y nghe tiến bước chân chạy tới gần y và nói: “ Tuyên nhi, ta đến muộn rồi, xin lỗi ngươi. Ta đến cuối cùng vẫn không có được cả trái tim lẫn thân xác của ngươi”.
Vũ Ngọc Tuyên nằm trong lòng hắn ngạc nhiên hỏi: “ Tứ hoàng tử người không phải bị câm hay sao? Bây giờ tại sao lại nói chuyện được rồi”. Hắn với hai hàng lệ trên mặt, trả lời y:” Ta khi nào nói với ngươi ta bị câm cơ chứ?”.Thì ra là như vậy, hắn không bị câm vậy mà những tháng ngày sống chung hắn lại ép bản thân mình để mặc y vũ nhục hắn.
Thiên Nhất Phong biết Vũ Ngọc Tuyên không sống qua nổi qua ngày hôm nay vẫn lên tiếng hỏi:” Tuyên nhi, ngươi có bằng lòng làm hoàng hậu của ta hay không?”. Vũ Ngọc Tuyên hơi thở ngày càng yếu đi, nói: “ Ta…yêu…người, tứ hoàng tử”. Sau khi nói xong y cứ như vậy nhắm mắt để cho người ở lại nỗi đau vô cùng lớn.
Sau khi y chết đi, Thiên Nhất Phong lên ngôi hoàng đế lấy niên hiệu là Tuyên Đế phong ngôi vị hoàng hậu cho Vũ Ngọc Tuyên người đã mất và không tuyển thêm bất cứ người nào vào hậu cung.
Vũ Ngọc Tuyên không thể ngờ rằng sau khi y tỉnh dậy lại nằm ở Trúc Đào viện. Thấy a hoàn Phương An lo lắng cho tình trạng sức khỏe của y mà vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, hỏi:” Bây giờ là năm nào? Tại sao ta lại nằm ở đây? Còn ngươi không phải đã chết rồi sao?”. A hoàn Phương An kinh ngạc trước những câu hỏi của chủ tử mình nhưng vẫn đáp:” Năm này là năm 625, còn người vì không muốn gả cho tứ hoàng tử thay muội muội mình mà nhảy xuống hồ tự tử nhưng bị phát hiện, cứu sống nên nằm ở đây ạ. Còn nữa tại sao nô tỳ chưa chết mà ở đây thì nô tỳ cũng không biết trả lời sao nữa ạ”. Sau khi nghe câu trả lời của a hoàn thì Vũ Ngọc Tuyên rơi vào trầm tư’ Đây không phải là 3 năm trước sao’.
Đang yên ắng thì nghe tiếng quát lớn:” Tuyên nhi ngươi bây giờ không có sự lựa chọn nào khác nữa rồi, ngươi ngày mai lập tức lên kiệu gả cho tứ hoàng tử thay muội muội của ngươi đi”. Vì tiếng quát lớn kéo Vũ Ngọc Tuyên về với thực tại và y lệnh cho a hoàn Phương An lui đi mới lên tiếng đáp lại phụ thân mình:” Được, ta đồng ý gả”. Sau khi nghe câu trả lời, Vũ Minh Sơn mặt không biến sắc nói :” Ta thấy ngươi đồng ý ta rất vui, ta mong ngươi đừng giở trò”.
Không để y lên tiếng Vũ Minh Sơn nói tiếp:” Ta thấy muội muội ngươi mang mệnh phượng hoàng gả cho tứ hoàng tử bị câm kia thật không thỏa đáng chút nào hết. Lần này ủy khuất cho ngươi rồi”.
Nói xong Vũ Minh Sơn rời đi, y thầm nghĩ:’ Ta lúc mới sinh ra phượng hoàng đã xuất hiện khi muội muội chưa kịp sinh liền biến mất thì lấy đâu mệnh phượng hoàng gắn lên người muội muội ta. Nực cười, còn cái gì tứ hoàng tử mà bị câm sao? Trước khi ta chết đi đã nghe được giọng tứ hoàng tử. Còn nữa, ta bây giờ không đồng ý phụ thân người liền cùng hoàng hậu hạ thuốc mê mang ta tới trước của phủ tứ hoàng tử khiến ta không hay biết gì’.Sau khi nghĩ lại hết tất cả mọi chuyện, y cười mỉm giọng kiên định nói:” Lúc trước là ta nợ người, lần này ta sẽ trả lại sự yêu thương chiều chuộng của người đối với ta gấp hơn mười lần và sẽ trả đủ cho những người dám hại ta cũng như hại người”. Y như vậy không ngờ rằng phía trên mái nhà đã có người nghe thấy hết những lời y nói mà thầm cười.
Chưa yên tĩnh được bao lâu thì từ ngoài hành lang vọng vào giọng nói trong sáng của nữ tử:” Ca ca, tại sao ca ca lại đồng ý với cha gả cho tên tứ hoàng tử câm kia chứ”. Nghe giọng của nữ tử đó y vui mừng nhận ra giọng nói quen thuộc đó không ai hết chính là tứ muội Vũ Ngọc Vân người mà y nợ một mạng. Sau khi thấy tứ muội đứng trước giường phồng má tức giận trông thật đáng yêu y mới lên tiếng:” Dù sao gả cho tứ hoàng tử cũng chả sao, ta ở lại trong phủ thừa tướng liền trở thành cái gai trong mắt phụ thân cùng với muội muội song sinh”. Vũ Ngọc Vân lại nói:” Dù sao ca ca cũng thân nam nhi sao gả cho nam nhân được cơ cứ”.
Y suy nghĩ lúc lâu mới lên tiếng:” Dù là thân nam nhi đi chăng nữa, miễn yêu nhau là có thể ở bên nhau hạnh phúc trọn đời rồi. Tứ muội đừng lo nữa, ca ca không sao”. Sau khi nghe thấy câu trả lời của đại ca mình, Vũ Ngọc Vân muốn nói lại nhưng lại thôi.