Chương 42:

Chương 42:

Bên kia không trả lời ngay, một lúc sau mới truyền đến thanh âm ngọt ngào của phụ nữ:

-“Hoắc tổng đang tắm, có chuyện gì cần nói với Hoắc tổng sao? Tôi có thể chuyển lời giúp.”

Đổng Ninh nghe thấy thanh âm của phụ nữ nên có chút bối rối. Nhưng sau khi biết đối phương là Tiêu Ánh, khóe môi cậu không thể không cong lên. Cậu liếʍ môi, nói:

-“Không cần, cảm ơn chị.”

Tiêu Ánh cười cười:

- “Không có gì.”

Đổng Ninh cúp điện thoại, bĩu môi nằm vật ra giường. Cậu mới rời đi một ngày Hoắc Tư đã tìm Tiêu Ánh. Đổng Ninh cũng không phải đứa ngốc mà không biết chuyện tiếp theo hai người định làm là gì.

Nếu như ở đời trước Đổng Ninh chắc chắn sẽ không nghi ngờ Hoắc Tư có tình nhân bên ngoài, nhưng qua một kiếp, cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ là Đổng Ninh không thể không thầm than Hoắc Tư ơi là Hoắc Tư , khá khen cho một bộ dáng ôn nhu, cuối cùng lại lừa người xoay mòng mòng như một đứa ngốc.

Bên này, Tiêu Ánh vừa cúp điện thoại đã ngay lập tức xóa nhật kí cuộc gọi.

Một lát sau, Hoắc Tư từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tiêu Ánh ngồi trên sofa trong phòng làm việc , hắn nhíu mày hỏi:

-“Sao cô lại tới đây?”

Tiêu Ánh đứng lên chỉnh trang lại bộ váy ngắn bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng như lửa. Cô ta đi về phía Hoắc Tư , cuốn lấy tay hắn, mị nhãn như tơ nói:

- “Hoắc tổng đã lâu không thấy em, chẳng lẽ không nhớ em hay sao?”

Hoắc Tư nhìn cô ta con ngươi thâm thúy phiếm ý lạnh:

-“Chúng ta hôm qua vừa mới gặp tại đại sảnh công ty sao? .”

Tiêu Ánh vươn tay cởϊ áσ choàng của Hoắc Tư, cô t áp mặt lên ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập của đối phương. Tiêu Ánh nhẹ giọng nói

- Hoắc tổng đang cố ý không hiểu sao?

Cô tanâng mắt, mê hoặc nhìn hắn

- “Ở trên giường.”

Hoắc Tư nhíu mày đẩy cô ta ra, chỉnh lại áo rồi nhìn Tiêu Ánh đáp:

- Cô hiện tại cũng là một ngôi sao, tốt xấu gì cũng chút ý một chút. Nếu để người khác chụp được thì sao? Tôi và cô vốn không có gì chú ý lời nói của mình tránh gây ra hiểu lầm cô hiểu chứ!?

Cô ta nhìn Hoắc Tư đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu người này. Khi hắn ở bên một ai đó, hắn có thể ôn nhu săn sóc, phong độ nhẹ nhàng, nhưng ngay khi bản thân cho rằng hai người có thể ở bên nhau cả đời, hắn lại nháy mắt trở nên lãnh khốc vô tình, từng chút đẩy người ta vào địa dạo băng lãnh chết chốc quả thật quá vô tình .