Chương 30: Em Cứ Tin Tưởng Anh

Chương 30:Em Cứ Tin Tưởng Anh

-“Thế cũng không tốt lắm đâu…”

-“Có cái gì không tốt chứ.”

Hoắc Tư cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên vờ vai cậu , lại thay cậu cài dây an toàn thật chắc mới khởi động xe:

-“Em nghĩ xem, lát nữa anh uống rượu chắc chắn không thể lái xe về được, huống hồ anh cùng Triệu Dịch đã nhiều năm không gặp, rất có thể sẽ uống say, chẳng lẽ em nhẫn tâm cho anh để anh xảy ra chuyện gì sau.

Đổng Ninh rất muốn nói “Anh có ngủ như chết ngoài đường tôi cũng không thèm để ý đâu”, chẳng qua nếu cậu dám nói như thế phỏng chẳng Hoắc Tư có càng ghi ngờ không phải sao. Cậu rũ mắt xuống, thấp giọng nói:

-“Anh đừng uống say được không?”

Hắn nghĩ Đổng Ninh nói câu kia khẳng định là cậu không thích mùi rượu, hắn cầm lấy tay cậu ôn nhu nói:

-“Em yên tâm đi, anh nói sẽ không uống say thì chính là như vậy. Mà cho dù anh không uống rượu anh cũng cam đoan với em sẽ tuyệt đối không đánh mất bản thân mình .

-Đổng Ninh em cứ tin tưởng anh.”

Lời hứa cho dù có ngon ngọt đến mấy sau này cũng thành vô dụng mà thôi, dưới đáy lòng Đổng Ninh cười lạnh nhưng vẫn khẽ gật đầu:

- “Vâng.”

Hoắc Tư nắm chặt lấy tay Đổng Ninh mà cười cười. Cậu mở miệng nhắc nhở hắn.

-Anh đang lái xe nhớ tập chung.

-Em không tin tưởng vào tay lái của anh sao?

Đổng Ninh mở lớn mắt nhìn về phía hắn:

-“Em tin tưởng anh.”

Nghe được lời cậu nói khóe miệng Hoắc Tư không khỏi nhếch lên, nếu như khong phải đang lái xe hắn đã ôm chầm lấy Đổng Ninh mà hôn cậu một hồi. Mỗi lần cậu nói “Em tin tưởng anh” của cậu đều khiến hắn hạnh phúc đến run rẩy. Có thể kết hôn cùng Đổng Ninh thực tốt, từ đáy lòng Hoắc Tư đã nghĩ vậy.

Đổng Ninh thấy Hoắc Tư cũng không phản đối liền quay mặt về cửa sổ bên mình, một tay khác khẽ nắm chặt, đáy mặt lạnh lẽo. Hiện tại chỉ cần mỗi lần Hoắc Tư hứa hẹn, một câu thôi cũng làm cậu đầy chán ghét, cũng không còn thấy con người ngày xưa chỉ cần hắn hé miệng nói “Anh nhớ em” hay "anh yêu em" mà vui vẻ đến mấy ngày nữa.

Đổng Ninh nói xong câu kia khiến Hoắc Tư yên tâm lái xe liền không còn gì để nói, vì không muốn hắn thấy được sự chán ghét trong mắt mình cậu vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng ót đối mặt với Hoắc Tư.

Hoắc Tư thấy Đổng Ninh không phản ứng lại khiến hắn nghĩ rằng cậu đâng hiểu lầm trưa nay hắn không tin tưởng cậu. Thừa dịp chờ đèn đỏ qua đường, Hoắc Tư xoay nhẹ đầu Đổng Ninh lại, ấn lên môi cậu một nụ hôn.

-"Đổng Ninh em đừng hiểu nhầm trưa nay anh không hề có ý định ra tay đánh ai cả. Anh cũng tin tưởng những lời em nói mà. Đừng có giận anh. ”