Chương 10: Không ai được động vào Hạ Mạt Nhiên.

“Cậu nghe không hiểu?”

BANG!

Cố Minh Tu ném máy tính bảng lên bàn, giọng nói tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Làm cho loại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Hạ Mạt Nhiên vào tù?

Chẳng phải là đang muốn mạng của cô sao.

Cố Minh Tu đối phó với kẻ nào cũng đều là sấm rền gió dữ, quyết đoán lại tàn nhẫn. Sự dịu dàng, lương thiện của anh đều dành hết cho Hạ Mạt Nhiên.

Thấy Cố Minh Tu tức giận, trợ lý cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Thật không thể hiểu nổi, Hạ Mạt Nhiên kiếp trước cứu vớt cả thế giới sao? Mới có thể được Cố Minh Tu thiên vị sủng ái như vậy.

Rõ ràng tội lấy trộm cơ mật thương nghiệp đủ để khiến cô ngồi tù nhưng Cố tổng lại nhất quyết không chịu động vào cô.

Cũng không cho phép bất cứ ai động vào cô, gây tổn thương cô.

Mấy năm nay Hạ Mạt Nhiên không biết đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, tất cả đều là do Cố tổng bọn họ âm thầm đi chùi đít cho cô ta.

Loại phụ nữ này, thật đúng là không biết tốt xấu!

Khách sạn Lan Đình.

Hàn Thừa Trạch sau khi lấy được USB lập tức gọi điện thoại.

“Hạ Mạt Nhiên thành công rồi.”

“Tốt lắm, mọi chuyện kế tiếp cậu hẳn là biết nên làm thế nào?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp khàn khàn.

“Tôi sẽ nghĩ cách hủy hoại Cố Minh Tu, nhưng tôi có một điều kiện.”

Hàn Thừa Trạch cau mày nói.

“Cậu nói điều kiện với tôi?”

Người đàn ông bên kia điện thoại hiển nhiên có chút không vui.

“Cậu đừng quên là ai đã tìm thấy cậu trong khu ổ chuột, tìm cách đưa cậu về Hàn gia, lại là ai giúp cậu có được như ngày hôm nay.”

Hàn Thừa Trạch cau mày, sắc mặt không tốt lắm.

“Cũng đừng quên Hàn Tinh Huy đã chết như thế nào.”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười uy hϊếp của gã đàn ông. Hàn Tinh Huy chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Hàn gia, Hàn đại thiếu gia.

Anh ta là một người đàn ông ôn tồn lễ độ, nhưng ba năm trước lại bị tai nạn xe. Cũng vì Hàn Tinh Huy đã chết nên Hàn Thừa Trạch mới có cơ hội được Hàn gia đón trở về.

Mà những quá khứ đen tối này chính là vết sẹo rỉ mủ trong đáy lòng của Hàn Thừa Trạch.

“Tôi sẽ làm theo lời ngài nói, nhưng đừng động vào Hạ Mạt Nhiên.”

Hàn Thừa Trạch nắm chặt bàn tay, trầm giọng nói.

“Sao thế? Cậu còn chơi ra tình cảm?”

Gã đàn ông bị chọc cười ra tiếng.

“Hàn Thừa Trạch, cậu phải nhớ rõ thân phận của mình, những thứ cậu muốn chỉ tôi mới có thể cho cậu, tình cảm nam nữ hẳn phải là thủ đoạn cậu dùng để đối phó Cố Minh Tu, chứ không phải trở thành điểm yếu của cậu.”

Bàn tay cầm điện thoại của Hàn Thừa Trạch chậm rãi siết chặt, không nói gì. Đối phương tắt cuộc gọi, Hàn Thừa Trạch dựa vào lang cang châm một điếu thuốc.

Hắn nghiện thuốc rất nặng, những ngày sống ở nơi dơ bẩn đó, hắn say rượu, hút thuốc, đánh nhau…. Nếu không tàn nhẫn, hắn đã không sống được đến hiện tại.

Cửa phòng mở ra, Hạ Thiên Thiên mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, nhìn qua trông sạch sẽ thuần khiết.

“Anh Hàn Trạch, đã lâu rồi anh không có đến thăm em. Em cho rằng anh đã quên em rồi.”

Hàn Thừa Trạch nhìn Hạ Thiên Thiên, nhíu mày.

“ Anh Trạch, Hạ Kiến Quốc tối nay kêu em về nhà ăn cơm.”

Hạ Thiên Thiên cười thâm ý.

“Em sắp gặp “Bạn gái” của anh, anh nói xem nếu cô ta biết được em mới là bạn gái chân chính của anh thì sẽ có phản ứng như nào.”

Hàn Thừa Trạch búng tàn thuốc lên cánh tay trắng nõn của Hạ Thiên Thiên. Cảm giác nóng rát làm Hạ Thiên Thiên kinh hoảng lùi về phía sau.

“ Anh Trạch….”

Hàn Thừa Trạch giơ tay bóp cổ Hạ Thiên Thiên, ngón tay chậm rãi dùng sức.

Hắn trước mặt người khác vĩnh viễn là bộ dạng hiền lành vô hại, nhưng tất cả sự độc ác của hắn chỉ có trong bóng tối mới có thể bộc lộ rõ.

Hạ Thiên Thiên và hắn là cùng một loại người, là những đứa con rơi sống trong cống rãnh bẩn thỉu. Bị người khác không công nhận, bị phỉ nhổ, trên người đầy vết thương chỉ để sống sót.

“Ai cho phép cô tự mình quyết định, tính kế Hạ Mạt Nhiên.”

Giọng nói của Hàn Thừa Trạch lạnh băng.

Ánh mắt của hắn khiến Hạ Thiên Thiên sợ hãi, giống như nhìn thấy một con rắn độc có thể sẽ cắn đứt cổ cô ta bất cứ lúc nào.

“Anh đau lòng?”

Hạ Thiên Thiên đau đớn giãy giụa, đôi mắt ửng đỏ.

“Anh đừng quên em mới là bạn gái của anh, em cho anh đi tính kế cô ta chứ không phải để anh yêu cô ta.”

Hạ Thiên Thiên thừa nhận, cô ta sợ, cô ta là cố ý làm vậy.

Mẹ của Hàn Thừa Trạch sau khi sinh ra hắn xém chút nữa là bị chính thất gϊếŧ chết.

Để sống sót, bà ta đem theo Hàn Thừa Trạch đến nơi dơ bẩn nhất, làm những chuyện xấu hổ nhất.

Từ lúc biết chuyện, Hàn Thừa Trạch đã phải ở trong căn phòng bẩn thỉu nghe tiếng của mẹ hắn rêи ɾỉ với đàn ông.

Hắn chán ghét phụ nữ, nhất là phụ nữ đã bị người khác chạm qua.

Hạ Thiên Thiên yêu cầu Hàn Thừa Trạch tính kế Hạ Mạt Nhiên, nhưng hắn lại nhiều lần bảo vệ cô ta. Điều này làm cho Hạ Thiên Thiên hoảng sợ.

Cô muốn hủy hoại Hạ Mạt Nhiên, khiến Hàn Thừa Trạch chán ghét ả ta.

Bởi vì Hạ Thiên Thiên biết phụ nữ đã từng bị người khác chạm qua, hắn cả đời sẽ không bao giờ đυ.ng vào. Hắn không bao giờ vượt qua được nỗi ám ảnh tâm lý đó.

“Nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ khiến cô biến mất.”

Hàn Thừa Trạch đi vào nhà vệ sinh, thong thả rửa tay.

Một lần, hai lần, ba lần….. Không ngừng cọ rửa. Hàn Thừa Trạch chán ghét phụ nữ, Hạ Thiên Thiên hiểu rõ.

“Trạch ca, đêm nay ở nhà em sẽ cố ý tiết lộ chuyện giữa Cố Minh Tu và Hạ Mạt Nhiên. Cô ta chắc chắn sẽ khóc, em sẽ mượn cơ hội này châm ngòi quan hệ giữa Cố gia và Hạ gia.”

Hạ Thiên Thiên cắn răng, căng da đầu lấy lông Hàn Thừa Trạch.

“Sức khỏe của Cố lão gia không tốt, em đã hỏi qua, bác sĩ nói không thể tức giận. Nếu chuyện Cố Minh Tu ngủ với Hạ Mạt Nhiên truyền đến tai ông ta…..”

Hàn Thừa Trạch lạnh lẽo liếc nhìn Hạ Thiên Thiên một cái.

“Tin tức trên mạng cũng là do cô tuôn ra?”

“Đương nhiên.”

Hạ Thiên Thiên cười đắc ý. Cô sớm đã tính kế tốt rồi.

______________Edit: Từ chương sau mình bắt đầu set vàng nha, không cao đâu, mỗi chương đều 50 vàng thôi nha. Mong mọi người ủng hộ.