Chương 44

Lúc ấy cô đã cách xa phòng làm việc một khoảng rồi. Nghĩ đến đây, Thẩm Mạn bèn thả chậm bước chân, đứng im ở bên trái phòng học đầu tiên. Cánh cửa đóng kín được đóng bằng chốt sắt thật dày, bên ngoài treo một chiếc khóa đồng nặng trịch, khóa chặt cửa lại.

Nói cách khác, sau khi cô đi rồi người đó còn quay lại, cố ý khóa cửa vào.

Nếu thế thì có lẽ nào tên đó vẫn còn ở trong sân trường không?

Thẩm Mạn bị suy nghĩ của mình dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, trong phòng học bị khóa chặt cửa mơ hồ vang lên một giai điệu du dương.

Thẩm Mạn nhìn xung quanh, trước cửa phòng học lớp 11/1 gần đó vẫn còn một đám người tụ tập, thỉnh thoảng còn có học sinh và giáo viên đi ngang qua hành lang phía sau cô. Bấy giờ Thẩm Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, cô ghé vào trên ván cửa lắng nghe cẩn thận.

Những hợp âm êm dịu của chiếc kèn harmonica blues phát ra từ căn phòng đóng kín nghe mềm mại và u sầu, có vẻ hơi hư ảo.

Mặc dù điều kiện kinh tế gia đình bình thường nhưng ba mẹ Thẩm Mạn vẫn cắt giảm cơm ăn áo mặc để cho cô đến lớp đào tạo âm nhạc trong vài năm, chỉ vì họ bị người đi trước thuyết phục rằng con gái có chút năng khiếu nghệ thuật sẽ dễ trau dồi khí chất hơn.

Khi còn học tiểu học và cấp hai, cuối tuần nào Thẩm Mạn cũng đến cung văn hóa thanh thiếu niên để tham gia các lớp học nhạc. Khi cô được nhập học trường Ngoại ngữ thành phố Q, có hai tiết mục được viết nổi bật ở cột năng khiếu đó là “Piano cấp mười” và “Giải nhất múa cổ điển”.

Giống như hầu hết các gia đình không sẵn sàng để con cái họ kiếm sống dựa vào con đường nghệ thuật, khi gánh nặng học hành ở trường cấp ba trở nên nặng nề hơn, đặc biệt là sau khi chuyển đến sống ở trường, có ít thời gian rảnh rỗi hơn, Thẩm Mạn không tiếp tục học nhạc chuyên sâu nữa.

Tuy nhiên việc đầu tư cho nghệ thuật từ nhỏ đã mang lại ích lợi vượt xa mong đợi cho Thẩm Mạn: vóc dáng cao gầy cân đối, cử chỉ dịu dàng và tao nhã, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp gần như trở thành vũ khí bất khả chiến bại của cô trên con đường tình ái.

Đám đàn ông thật ra đều là loài động vật vô cùng nông cạn, nếu không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ thì đừng bao giờ mong rằng bọn họ sẽ tốn công sức tìm kiếm thứ gọi là “tâm hồn”.

Nhưng đối với Thẩm Mạn, âm nhạc là một cách khác để giao tiếp với thế giới.

Khi vui vẻ, lúc đau buồn, một giai điệu thích hợp hoặc một vài động tác lắc lư ngẫu hứng cũng có thể khiến cô thỏa mãn về tinh thần. Từ vũ trụ bao la và vô tận có được trải nghiệm cá nhân siêu việt - loại cộng hưởng đẹp đẽ này luôn xuất hiện trong mọi ký ức khó quên của kiếp trước của cô.