Chương 39 (H)

Triệu Hoành Bân chỉ cảm thấy rằng cô đã đốt lên một ngọn lửa trong đầu cậu ta, thiêu rụi mọi lý trí của cậu ta đến mức không còn sót lại gì. Những hình ảnh lung tung rối loạn mà cậu ta đã nhìn thấy trên mạng hiện ra trước mặt… Mặc dù lúc xem cậu ta chỉ nghĩ "Vãi, cái này cũng được hả?!" nhưng bây giờ cậu ta chợt nhận ra rằng những hành động tưởng chừng như điên rồ đó hóa ra lại là sự thật tối thượng và trần trụi của bản năng con người.

Bàn tay phải từ từ thả đầṳ ѵú của cô ra rồi trượt dọc theo vòng eo như rắn nước đến cặp mông tròn trịa, sau đó thử đánh mạnh một cái vào mông cô. Cùng với tiếng vang giòn giã, trên mông cô gái xuất hiện dấu tay màu hồng phấn, hình ảnh và âm thanh này kí©h thí©ɧ thị giác và thính giác gấp đôi, mị thịt non mềm ẩm ướt càng xoắn chặt thêm, tất cả những điều quá khiến Triệu Hồng Bân không kìm được phải bắn ra.

Triệu Hoành Bân nặng nề hạ người xuống, đè lên cơ thể của Thẩm Mạn không hề nhúc nhích, như thể tất cả sức lực của cậu ta đã bị rút đi, chỉ còn lại hơi thở nặng nề.

Cơ thể cậu ta ướt đẫm mồ hôi, sau khi cơ thể và tinh thần đạt cực khoái thì tràn đầy cảm giác mệt mỏi. Người trong vòng tay cậu ta, cũng là người cậu ta tha thiết ước mơ vẫn quay lưng về phía này, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.

Thẩm Mạn không vội đứng dậy, biểu hiện lần đầu tiên của cậu thiếu niên rất tốt, cậu ta cần được động viên nhiều hơn, sau này mới có thể không ngừng cố gắng.

Cuối cùng, cậu ta đã hoàn toàn mềm xuống, từ từ rút lui khỏi chỗ ướt đẫm không chịu nổi kia.

Đột nhiên, Triệu Hoành Bân sững người trong giây lát, líu lưỡi không biết nên nói gì. Mặc dù màu đỏ tươi trước mắt đã biến thành tơ máu, nhưng rõ ràng là chảy ra từ cơ thể của cô.

Cô đã nằm trên bàn rất lâu, nhưng vẫn không thấy động tác tiếp theo của cậu ta. Lúc này Thẩm Mạn mới chậm rãi xoay người lại, đột nhiên phát hiện cậu thiếu niên đang ngây ngốc nhìn chằm chằm hạ thể của cô.

Cơn đau rát đã lâu cô không để ý lại bùng phát, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ đoán được Triệu Hoành Bân đang nghĩ gì.

“Yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm đâu.” Thẩm Mạn rút hai tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn của Trần Dật Hâm rồi cúi đầu lau hạ thể như thể không hề có ai ở đây. Xong việc, cô còn không quên gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi đồng phục học sinh, định lát nữa xuống lầu sẽ vứt đi.