Chương 37 (H)

Thẩm Mạn không phủ nhận sự hứng thú của cô đối với người đàn ông này. Mặc dù hiện tại Triệu Hoành Bân vẫn còn ngây thơ và bốc đồng nhưng khí chất lãnh đạo cũng đủ khiến cậu ta nổi bật giữa đám đông. Có thể bị một người đàn ông như vậy đè ở dưới, hung hăng phát tiết một lúc, có lẽ đây cũng là niềm an ủi thích hợp nhất đối với một người đã trải qua đủ chuyện tồi tệ như cô.

Cậu ta chơi trung phong (*) trong đội bóng rổ của trường, thể lực không tệ, lúc này còn cố tình dùng lực, mỗi một cái nhấp đều giống như đánh vào ngực Thẩm Mạn, thậm chí còn có tiếng nước chảy nhớp nháp, chặt đứt luôn một tia lý trí cuối cùng của cô.

(*) Trung phong (C - Center): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngự, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng.

“A…” Kɧoáı ©ảʍ dâng lên từ sâu trong linh hồn khiến Thẩm Mạn không thể chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại khe khẽ rêи ɾỉ.

Triệu Hoành Bân nghiến răng nghiến lợi, một bàn tay đỡ lấy cặp mông tròn trịa, một tay vươn về phía trước, ngón giữa và ngón trỏ men theo môi răng của cô gái, tiến thẳng vào trong khoang miệng mềm mại, để chiếc lưỡi đinh hương ấm áp quấn quanh một cách tùy ý, vô cùng da^ʍ mị.

“Quả nhiên, cậu rất muốn để người khác phát hiện, đúng không hả?” Cậu ta thúc mạnh phần eo và bụng, mỗi một lần rút ra đều như muốn hoàn toàn tách khỏi người trước mặt, giây tiếp theo lại mạnh mẽ cắm vào, dùng phân thân cực lớn của mình cố ý khuấy động những mảng thịt ướt mềm bên trong. Động tác lặp đi lặp lại chính xác như một cỗ máy, lần sau lại bùng phát với một lực dữ dội hơn lần trước, mãi cho đến khi Thẩm Mạn bị đóng bẹp vào bàn.

Nỗi đau bị xé rách đã tiêu tan, mặc dù còn có chút đau rát nhưng cũng không ảnh hưởng tới hạ thể tiết ra lượng lớn dịch thủy theo bản năng, bôi trơn chỗ giao hợp của hai người.

Sau khi cậu ta lại đâm sâu vào trong, Thẩm Mạn khẽ cắn răng, thậm chí cắn chặt hai ngón tay đang ngậm trong miệng không muốn bỏ ra, khàn tiếng kêu lên: “Cút…”

Triệu Hoành Bân đưa cả hai tay lên ngực cô, tùy tiện xé toạc áσ ɭóŧ của cô gái, lòng bàn tay chắp vào nhau, nhào nặn hai bầu thịt tròn trịa thành những hình thù kỳ dị. Cảm giác sung mãn khi mỗi khớp ngón tay đều được lấp đầy bởi nhũ thịt, cùng với tiếng vang của nơi giao hợp vừa chật hẹp vừa ẩm ướt dưới thân đã đẩy các giác quan lên thẳng đỉnh điểm. Vì vậy, Triệu Hoành Bân tất nhiên càng không khống chế được sức lực của mình, bắt đầu rút ra cắm vào càng lúc càng kịch liệt, biên độ động tác cũng càng lúc càng lớn, nhưng cậu ta vẫn không ngừng bình tĩnh hỏi: "Sao nào, cậu có thích không?"

Thẩm Mạn cảm nhận được ý tứ trêu chọc trong câu nói này, cô cau mày định quay đầu lại nhìn cậu ta, nhưng ngay sau đó lại bị một lực rất nhỏ ấn ngã xuống bàn, rõ ràng cậu ta không hề cho cô phản kháng.

“Nói tôi nghe xem nào,” theo tiết tấu cắm vào rút ra, Triệu Hoành Bân tái hiện lại những cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu mấy ngày nay: “Cậu có từng nghĩ tới việc, bị, cắm, như vậy hay không?”

Nhớ tới ngày đó cô cũng nói y như vậy với cậu ta trên sân thượng, Thẩm Mạn lập tức đen mặt. Khi ấy cô ở trên, cậu ta ở dưới, nhưng hiện tại, đối phương dựa vào ưu thế giới tính trời sinh mà áp chế cô hoàn toàn, khiến cô không cách nào phản kháng. Tư thế tiến vào từ phía sau giúp người đàn ông nắm bắt nhịp điệu giao hợp dễ dàng hơn, còn người phụ nữ thì hoàn toàn bị chinh phục. Thẩm Mạn có ảo giác cô đang bị cưỡиɠ ɧϊếp như một con cɧó ©áϊ, sự áp bức và sức mạnh tột độ khiến cô gần như quỳ xuống, phục tùng sự kiểm soát tuyệt đối của người đàn ông.

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên quan hệ thực sự sau khi trọng sinh, cảm giác khuất nhục và bị cưỡиɠ ɧϊếp chồng chất lên nhau, cơ thể nhanh chóng được đưa đến làn sóng cao trào đầu tiên.