Chương 32

Bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc thò vào túi quần nam sinh khiến cậu ta không dám nhúc nhích, chỉ có thể trân mình chịu đựng, những ngón tay kia giống như đang thực hiện những bước nhảy linh hoạt, cách một lớp vải di chuyển chậm rãi, vững vàng về phía trước, mục tiêu của nó là thứ đồ nóng rực đang dựng thẳng kia.

"Hừ..." Triệu Hoành Bân kêu thành tiếng, có thể đoán được rằng cơ thể đã sắp nóng đến mức bị tan chảy. Trong khuôn viên trường học có tiếng sách lật loạt xoạt, cách một bức tường chính là bạn học thầy giáo sớm chiều học chung, mà thiếu nữ đứng bên trái lại có ý định thủ da^ʍ giúp cậu ta, trong khi đó vẻ mặt của cô còn đoan trang đứng đắn như vậy. Nếu như không phải thân dưới truyền đến xúc cảm chân thật thì cậu ta thật sự hoài nghi bản thân đang nằm mơ.

Cậu ta cao hơn cô một cái đầu, vì muốn nắm chặt côn ŧᏂịŧ to lớn kia nhưng vẫn không làm thay đổi tư thế đứng, Thẩm Mạn không thể không kiễng chân. Hai mắt nhìn thẳng, cô hơi nghiêng đầu, thì thầm vào vành tai ửng đỏ của người con trai: "Cậu đoán thử xem, tôi có thể giúp cậu bắn ra trước khi tan học không?”

Toàn bộ cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ, theo động tác xoa nắn lúc nặng lúc nhẹ của thiếu nữ, linh hồn Triệu Hoành Bân gần như trôi đi. Giáo viên vật lý vẫn còn đang lớn tiếng khiển trách gì đó trong lớp học, thông qua cửa sổ gần hành lang, thậm chí cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua của bạn học. Lần tùy ý làm bậy trước mắt mọi người này đã vượt xa tất cả những gì cậu ta được biết, cũng vượt qua ranh giới của trí tưởng tượng, khiến người ta nhịn không được càng lún càng sâu, chìm đắm trong đó, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra.

“... Xin, xin cậu..." Đôi mắt phượng ngày thường sắc bén giờ đã hoàn toàn mê ly, Triệu Hoành Bân gần như không nghe rõ giọng nói của mình nữa, cậu ta chỉ có thể dùng tiếng rêи ɾỉ bị đè nén đến cực hạn này để thổ lộ với đối phương: "... Cho tôi ..."

"Hả?" Thẩm Mạn vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngay cả nét mặt cũng hoàn toàn không thay đổi, chỉ có quai hàm đang căng chặt thể hiện sự tự đắc khó nén được của cô: "Cho cậu... Như thế nào?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng cùng với lực tay đột nhiên gia tăng hình thành nên sự tương phản rõ rệt giống như băng hỏa va chạm với nhau, Triệu Hoành Bân rốt cục cũng không nhịn được nữa mà mạnh mẽ nghiêng người, cúi đầu ngậm lấy tai cô, mơ hồ nói: "Cho tôi đi, xin cậu... Phải, A... Chính là nơi đó, mạnh hơn..."

Trong lúc nói chuyện, lưỡi của người con trai giống như một con rắn nhỏ, kí©h thí©ɧ các đầu dây thần kinh nhạy cảm của cô. Thẩm Mạn hít thở thật sâu, một lát sau mới có thể ổn định được cảm xúc của mình, cô lập tức trả đũa bằng cách nắm lấy phần đỉnh mẫn cảm nhất kia, móng tay cái dùng sức chạm lên miệng chuông, thô lỗ cạo qua cạo lại: "Như vậy sao? Là chỗ này à?”

Triệu Hoành Bân hít mạnh một hơi, cậu ta bị trận kí©h thí©ɧ kép giữa cảm giác đau đớn và sung sướиɠ này làm cho cả người căng thẳng, rốt cục cũng không nói nên lời.