Chương 21

"Ai?" Giọng nói của Trương Vũ khàn khàn giống như còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

"Là em, Thẩm Mạn."

Âm thanh ma sát vang lên phía sau cánh cửa, đầu tóc Trương Vũ hơi lộn xộn, chân còn chưa kịp đi dép, thầy ta cứ vậy mà kéo cửa ra, nhìn thấy cô, Trương Vũ có chút ngoài ý muốn, nói: "Có chuyện gì sao?”

"Thầy ơi, mấy bạn ấy lại gây mất trật tự trong lớp..." Thẩm Mạn vừa nói, vừa cảm thấy tủi thân, trong chốc lát hai mắt đã đỏ bừng. Năm đó khi cô và Trịnh Vũ Hiên bắt đầu sự nghiệp, đã có không ít lần diễn mấy vai mặt đỏ mặt trắng, muốn khóc muốn cười chỉ cần dùng một suy nghĩ là có thể làm được.

"À!" Trương Vũ vội vàng kiễng chân xỏ giày: "Em chờ một chút, tôi sẽ vào lớp bắt vài đứa hay gây rối.”

Khi thầy ta không đeo kính thì đôi mắt bị cận thị trông hơi mơ màng, thoạt nhìn không còn sắc bén như trước nữa. Thẩm Mạn bình tĩnh lại, cô chủ động di chuyển về phía trước, chen vào bên trong cửa, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp.

Trương Vũ vừa mới bị đánh thức rõ ràng không thể dự liệu được hành động của cô, thầy ta lùi về sau hai bước, ngồi xuống đất.

Trên bàn làm việc ở bên cạnh còn đang bày quyển "Lolita" của Nabokov.

Thẩm Mạn giả vờ như không biết phải làm sao, mấy ngón tay cuộn lại với nhau, cô cúi đầu, đứng dựa vào cửa: "Thầy Trương, thầy đừng đến đó, không thì các bạn ấy lại trách em.”

Nếu là một người phụ nữ trưởng thành một mặt xin giúp đỡ, mặt khác lại bảo thầy ta khoanh tay đứng nhìn, Trương Vũ nhất định sẽ cảm thấy đối phương giả tạo. Nhưng lúc này người đứng trước mặt thầy ta là một thiếu nữ, cô đang khóc lóc vô cùng đáng thương, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, ngay cả chút tâm tư không thể cho người khác biết cũng viết hết trên mặt, hơn nữa cô còn dùng giọng điệu cầu xin, bộ dáng này phải dùng mấy chữ "Muốn gì cũng được" để hình dung.

Trương Vũ hắng giọng, bàn tay vội vàng tìm kiếm kính của mình nhưng ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt cô gái: "Em nói đi.”

Cô nghiêng người về phía trước, nâng kính gọng bạc bên gối lên, ngón tay nhẹ nhàng mở gọng kính ra, cẩn thận đeo lên mặt thầy ta. Từ đầu đến cuối Thẩm Mạn không nói một câu, cũng không tiếp xúc với một tấc da thịt nào của Trương Vũ nhưng động tác của cô thật sự giống như đã được sắp đặt từ trước.

"Gần đây đầu óc của em không được tốt lắm." Thẩm Mạn đứng thẳng người lại, cô lùi về sau hai bước, tạo thành khoảng cách với thầy ta: "Mấy lần thi trước, em đều làm rất tệ, các thầy cô hóa lý định tìm em nói chuyện.”

Trương Vũ cảm thấy máu huyết toàn thân sôi trào, nếu như không phải bản thân đang ngồi thì chỉ sợ đã bị thứ kia làm cho xấu mặt. Nghe đến đây thầy ta cũng không dám mở miệng, chỉ có thể gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

"Em thấy các bạn trong lớp cũng không phục lắm nên gần đây em vẫn luôn cố gắng ôn tập. Thế nhưng," Nói tới đây, Thẩm Mạn cố ý dừng lại, ngước mắt nhìn về phía đối phương: "Em chỉ sợ bản thân không theo kịp. Cho dù cuối cùng có thể đuổi kịp thì cơ hội trở thành học sinh được cử đi học năm sau vẫn sẽ vuột mất.”