Trần Hạo Vũ bị đánh, nhưng đó chưa phải trọng điểm, ba từ "bị vợ đánh" kia đúng là tiếng sét giữa trời xanh. Như đào được một bảo tàng lớn, nhưng bảo tàng này lại bị ma ám, quá đáng sợ đến mức chẳng ai dám vui mừng. Boss đã có vợ, mà chủ tịch phu nhân lại là thiết kế Đới. Đây rốt cuộc là trò đùa gì?
Nhận thấy ánh mắt quỷ dị xung quanh, Đới Băng Tâm thật muốn vỗ trán. Trần Hạo Vũ, không phải, người này nhất định không phải Trần Hạo Vũ mà cô biết. Anh đang nói cái gì chứ!
-Tâm Tâm! Chúng ta cần nói chuyện.
Đè nén tức giận khiến giọng anh khàn đặc, một chút ngữ khí dịu dàng cũng nặng ra không nổi. Hiểu rõ anh hiện tại đang rất không dễ chọc, Đới Băng Tâm vụn trộm nhìn anh vì giận mà gân xanh trên trán đã nổi lên, mắt chim ưng dài hẹp cuồng cuộn giong tố. Cô ho khan một tiếng cũng không dám kháng cự, chỉ nhẹ gật đầu. Trong lòng cô hiện tại đang bi ai nghĩ cho kết cuộc chọc đến anh tức giận. Nhưng lại dậy lên chút trào phúng, bên mép cô hơi nhếch lên. Nụ cười chẳng phải cười, có đau lòng cùng chế giễu. Trần Hạo Vũ không biết vì mục đích gì mà nhẫn nhịn bao lâu nay, rốt cuộc họ này cũng không nhịn được nữa. Cô thật muốn biết mục đích thật sự của anh.
Trần Hạo Vũ quét mắt một vòng, hàn khí lạnh lẽo bắn ra. Ai nấy hấp tấp cặm cụi quơ quào làm việc. Anh hừ mũi kéo tay Đới Băng Tâm.
-Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Tiếng giày da nặng nề, cùng tiếng gót giày lộc cộc trên nền gạch dần xa. Tức khắc bánh lăn của ghế xoay ồn ồn vang vọng cả phòng thiết kế, chụm lại thành một vòng lớn, chỉ thấy mỗi đầu người.
-Boss nhà chúng ta lấy vợ từ khi nào? Chuyện này sao tôi một chút cũng không biết a.
-Gặp quỷ rồi hay không? Tôi nhất định còn chưa tỉnh ngủ.
-Đừng ồn! Theo tôi biết thì boss đã lấy vợ, nhưng nghe nói là bị ép lấy nha, tình cảm không tốt nên sau khi cựu chủ tịch mất đã ly hôn.
-Có phải hay không? Nhưng cậu xem thái độ của boss với thiết kế Đới rõ ràng là dung túng đến tận trời, hơn nữa còn chính miệng boss thừa nhận cô ấy là vợ.
-Hay là người này và người kia không cùng một người?
-Sao có thể. Boss nhà chúng ta đâu phải nhân vật nhỏ, nếu lấy vợ ít nhiều cũng sẽ có tin.
Trong phòng thiết kế vẫn sôi nổi đề tề nóng. Bên này Trần Hạo Vũ và Đới Băng Tâm cũng dừng chân. Cửa kính tầng lầu ngoài đường thang bộ nhìn ra con phố tấp nập. Ngoài kia ánh nắng chói mắt hắt vào, hơi nóng hừng hực khó thích ứng với khí lạnh trong phòng.
Trần Hạo Vũ cao lớn đứng đó, mặt anh đã khôi phục vẻ cương nghị lãnh đạm, nhưng trong mắt sóng khói vẫn âm u. Đới Băng Tâm im lặng chờ, đợi một lúc anh cũng chỉ nhìn cô mà không nói. Không biết là do nắng hắt hay khẩn trương mặt cô bắt đầu hồng lên, đã mặt nóng ran, trên trán túa xuống vài giọt mồ hôi.
Vẫn im lặng nãy giờ Trần Hạo Vũ đột nhiên vương tay, cô cho là anh đánh mình theo phản xạ lùi về sau đưa tay ra đỡ. Nhìn thấy hành động này của cô, tay anh đưa ra liền bất động giữa không trung, mắt hẹp ũ rũ trút ra một tiếng thở dài khó phát hiện. Anh híp mắt kéo cô ôm vào vòng. Rút từ túi áo ra chiếc khăn nhỏ lau mấy giọt mồ hôi đã trượt xuống má của cô.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lấy, tiếp theo đó vì cử chỉ của anh mà kinh. Hai mắt đen xinh đẹp mở to nhìn người trước mắt mình.
Anh dịu dàng lại tỉ mỉ, giọng anh ôn hòa lại có phần bất đắc dĩ.
-Anh sẽ không đánh em. Không cần phòng bị anh như vậy.
Đới Băng Tâm "À" một tiếng cũng không biết nên nói gì. Nghĩ một chút cô mới mở miệng.
-Chuyện lúc nãy...
-Ừ.
"Ừ" cái gì? Cô đang suy nghĩ xem giải thích thế nào, Trần Hạo Vũ lại nói tiếp.
-Nhưng mà bạo lực gia đình là không tốt.
Vừa nói anh vừa thả cô ra nắm tay cô đi đến chỗ khuất nắng ở gốc thang bộ. Đới Băng Tâm vốn mất tự nhiên, cơ mặt vì câu nói kia càng thêm cứng nhắc.
-Nếu em tức giận anh sẽ dạy bảo Trần Nhu Đình thật nghiêm. Nhưng Tâm Tâm, em phải tin tưởng anh. Bất kể trước kia anh sai như thế nào, nhưng hiện tại và sau này chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không để em phải uất ức. Chỉ em được ức hϊếp người, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ đến ức hϊếp em.
Những lời anh nói quá mức tưởng tượng của cô, nhưng chẳng hiểu tại sao lòng cô lại dâng lên niềm tin rất chắc chắn.
Nói đoạn Trần Hạo Vũ bỗng nhíu đôi mày trầm mặc. Tâm tình người này thây đổi thật nhanh. Cô không nhìn ra nổi anh nghĩ cái gì.
-Nhưng có thể hay không, sau này em tức giận về nhà hãy đánh anh? Đánh ở nơi đông người rất mất mặt.
Đới Băng Tâm có loại cảm xúc muốn ngất xĩu ngay lúc này. Trần Hạo Vũ thật cho là cô đánh anh? Tình huống lúc đó anh cũng không phải người ngoài cuộc, sao có thể hiểu lầm thành như vậy!
-Tôi không đánh anh, là lỡ tay thôi...thật xin lỗi.
Trần Hạo Vũ gật đầu.
-Ừm.
Nhìn cái gật đầu xem như đã bỏ qua của anh, Đới Băng Tâm chưa kịp thở phào lại trợn mắt lên.
-Vậy coi như em đã hứa không đánh anh ở nơi đông người.