Chương 30: Trần Hạo Vũ thật bám người!
Đối mặt với Trần Hạo Vũ, Đới Băng Tâm từ trước đến nay vẫn luôn là một bộ dáng nhu nhược. Cái yếu đuối kia là vì yêu hay sợ? Hoặc có lẽ là cả hai. Nhưng hiện tại nghe anh nói những lời kia, cô không vui mừng chẳng đau khổ, một chút cảm động cũng không có. Mà cô tức giận, thật sự rất tức giận.
-Trần Hạo Vũ! Anh nói ra như rất thâm tình. Nhưng đoạn thời gian kia, còn có...
Còn có năm năm vợ chồng hờ, còn có thanh xuân bị chôn vùi, còn có một kiếp sống của cô. Tất cả những điều đó là gì? Chẳng lẽ là tình thâm anh dành cho cô? Những lời này cô không nói ra. Đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước. Một đời trước bao nhiêu đau khổ, dằn vặt, tủi hờn, tất thẩy ùa về. Tim cô nhói lên. Nó thì ra còn đau như vậy.
-Tâm Tâm, anh xin lỗi. Là anh cố chấp, anh thực rất hối hận.
Cô rũ mắt đặt lại chậu xương rồng vào tay anh. Giọng buồn bã bi thương không thể thấu hết.
-Từ lâu rồi tôi không nhớ mình còn có cây xương rồng này. Có nhiều chuyện từng đau lòng, đã quên rồi, tại sao nhất thiết phải nhắc lại? Trần Hạo Vũ, nếu ai đó hỏi tôi niên thiếu của tôi là gì, thanh xuân của tôi là gì, tôi không cần nghĩ cũng có thể trả lời là anh. Nhưng mà anh lại cố chấp hết cả tuổi thơ và thanh xuân của tôi rồi. Đời người có bao nhiêu dài để anh cố chấp? Làm sao đây, anh quay đầu nhìn tôi rồi, nhưng mà tôi lại đã đi sang hướng khác. Không muốn trở lại nữa.
Nhìn chậu cây nhỏ trong tay, anh ngước mắt khuôn mặt cô chỉ có u buồn phản phất. Mọi đau khổ tràn ra khóe mắt, nó khiến tim anh như nghẹt thở. Anh biết cô đang nhớ về những ngày buồn bã kia. Trong đầu anh hình ảnh vũng máu đỏ thẫm lại hiện lên. Tình yêu này không hề có sóng gió, nhưng mà lại khổ đau đến vậy. Cả anh và cô đều tổn thương thật nhiều. Nhưng anh không muốn buông tay. Càng không có khả năng để bản thân buông bỏ.
-Mặc kệ em đi sang hướng nào, anh sẽ theo em đi đến đó. Em không cần đứng đợi anh, anh cũng sẽ không đứng đợi em, mà anh mỗi thời mỗi khắc luôn cùng em bước đi.
-Trần Hạo Vũ, anh cố chấp.
Đới Băng Tâm không còn dáng vẻ con thỏ mũi hồng nhút nhát mọi ngày, cô không chút khách sáo mà nói.
Nhìn thấy cô tức giận là lần đầu tiên. Trần Hạo Vũ từ trong bi thương giờ cảm thấy chút thú vị cùng mới mẻ. Anh để chậu xương rồng qua một bên, thuận tay kéo cô vào lòng.
-Đúng! Anh cố chấp. Nhưng lần này anh là cố chấp cả đời. Không, là cố chấp đời đời kiếp kiếp. Tâm Tâm, dù có là địa ngục anh cũng nắm chặt lấy em.
Cô giãy giụa không thành, tức tối để anh ôm chặt. Thầm nghĩ trong lòng nhưng lời kia lại ra khỏi miệng.
-Tôi không hiểu.
Cô đúng là không thể nào hiểu được. Cùng là Trần Hạo Vũ, nhưng tại sao thay đổi nhiều như vậy. Anh của trước kia lạnh lùng xa cách đến tàn nhẫn. Còn anh của hiện tại lại dịu dàng, yêu chiều hết mực ôn nhu. Đến cùng là vì lí do gì?
Câu nói kia rất nhỏ, gần như bị nuốt trong cuốn họng. Nhưng khoảng cách gần như vậy, Trần Hạo Vũ có thể nghe thấy.
-Em có tin hay không? Kiếp trước anh để mất em, cho nên kiếp này, anh tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại. Cảm giác mất đi em, nó còn đau khổ hơn chết. Tâm Tâm em không biết, lúc đó anh có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng...
Đới Băng Tâm bất động, mắt cô trừng lớn. Lời Trần Hạo Vũ vừa nói? Anh có phải cũng trọng sinh? Chuyện này có thể sao?
Trần Hạo Vũ nới lỏng vòng tay, nhìn vào đôi mắt đen đang lộ vẻ khó tin của Đới Băng Tâm, anh nói.
-Em có tin hay không cũng được. Nhưng anh muốn em biết, anh chỉ yêu em. Sẽ không buông tay. Em càng không có thể rời bỏ anh. Chuyện đó tuyệt đối anh không cho phép.
Cô ngây ngốc không trả lời. Qua một lúc chợt nhớ đến một người. Lưu Thẩm Hà! Còn cô ta? Anh nói chỉ yêu cô, vậy còn Lưu Thẩm Hà thì sao? Nụ cười đó, cử chỉ ân cần đó, chính mắt cô nhìn thấy, nó vẫn còn in sâu trong đoạn ký ức của cô. Chính nó khiến cô thật sự tuyệt vọng ở tình yêu của chính mình. Cô rốt cuộc vẫn không hỏi anh về người phụ nữ kia. Xoay lưng gạt đi vòng tay anh, cô thẳng tới phòng bếp.
Trần Hạo Vũ nhìn đôi lưng gầy của cô, anh thở dài, ánh mắt miên man bất lực. Dù vậy anh không bỏ cuộc. Rồi có một ngày cô chịu tha thứ cho anh. Anh sẽ đợi đến ngày đó.
Ăn xong cơm Đới Băng Tâm ngồi trên ghế, trước mặt là cái bàn dài, cô cẩn thận chỉnh lại vài chi tiết trên bản vẽ.
Bên cạnh cô một cái ghế nhỏ được kéo lại, Trần Hạo Vũ đặt lên quyển sách ở mặt ghế, người lại ngồi ở sàn nhà. Không còn cách nào khác, Tâm Tâm nhà anh chiếm hết bàn lớn rồi. Chốc chốc anh lại nheo mắt nhìn cô đang tập trung làm việc môi mỏng cong lên. Cứ như vậy được một giờ đồng hồ. Anh rốt cuộc không đọc sách nữa, mà chống cằm nhìn Đới Băng Tâm. Bộ dạng thỏa mãn lộ ra mặt.
Đới Băng Tâm giả vờ nghiêm túc làm việc, nhưng mà thật đã bị nhìn đến mất tự nhiên. Cô nghiến răng. Trần Hạo Vũ thật bám người!