Chương 5: Trừng Trị Chú Ruột Cực Phẩm

Nghe thấy tiếng mắng chửi, nụ cười của Mộc Hạ nhạt đi.

Kiếp trước, chính vào thời điểm này, cha của cô bị xưởng bánh ngọt sa thải.

Chú thím lợi dụng việc ba cô không tìm được việc làm, cần tiền để cô học trường dạy nghề, người chú lại tạo áp lực lên bà nội, cuối cùng thực sự thành công đem đổi phòng ở.

Căn phòng hiện tại nhà cô đang ở là ký túc xưởng bánh ngọt phân cho mười năm trước, mặc dù hơi cũ kỹ nhưng diện tích vẫn hơn sáu mươi mét vuông.

Phòng ở của chú nhỏ Hàn Kiến Nghiệp chỉ là một nơi tập thể chưa đến bốn mươi mét vuông. Hơn kém nhau hai mươi mét vuông, Hàn Kiến Nghiệp chỉ bồi dưỡng có năm ngàn đồng, cơ bản là ức hϊếp ba mẹ cô thành thật, mượn gió bẻ măng!

Mà loại chuyện này kiếp trước đã xảy ra không biết bao nhiều lần! Thậm chí sau khi ba cô bệnh mất, Hàn Kiến Nghiệp lại nhảy ra một lần nữa, tranh giành căn phòng bốn mươi mét vuông kia với mẹ con cô, suýt nữa khiến cho hai mẹ con phải ở đầu đường xó chợ!

“Anh, em là em trai ruột của anh, em còn có thể gạt anh sao? Anh là người què, làm gì có đơn vị nào muốn anh? Năm ngàn đồng không ít đâu, cũng bằng lương nửa năm của anh làm ở xưởng bánh ngọt, anh còn suy nghĩ cái mẹ gì nữa!”

Nghe Hàn Kiến Nghiệp nửa đấm nửa xoa lắc lư ở bên trong, Mộc Hạ cười lạnh một tiếng, cắm chìa khoá mở cửa.

“A, Hạ Hạ về đấy à?” Thím nhỏ Trương Lệ Bình cắn hạt dưa ngước mắt nhìn.

Trong phòng, bốn người đều đang ngồi ở phòng khách, Hàn Kiến Nghiệp và Trương Lệ Bình hống hách chiếm cứ sô pha, ngồi vắt chân hút thuốc, vỏ hạt dưa đầy đất.

Còn ba mẹ cô lại ngồi trên băng ghế, sắc mặt xanh lét hàm chứa cay đắng.

Mộc Hạ đi đến bên cửa sổ, mở ra, làm tan đi mùi khói thuốc trong phòng.

Chìa khoá rơi trên mặt trà kỷ.

Keng!

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau cút!”

Hàn Kiến Nghiệp lập tực từ ghế sô pha bật dậy: “Sao mày dám nói chuyện với ông đây như thế? A? Tiểu tạp chủng, ai con mẹ nó dạy mày không có giáo dưỡng thế hả!”

Gã cặp điếu thuốc chỉ về phía Mộc Hạ, tàn thuốc rơi xuống đất.

Rồi lại chỉ về phía Hàn Kiến Quân mắng: “Anh ba, anh xem đi, xem anh thu nhận thứ gì này, một đôi giày rách, một đứa tạp chủng, hai thứ phế phẩm nhà nội trước không cần, tất cả đều kêu tên què Hàn gia cho… a! A a a…”

Gã còn chưa dứt lời, trong mắt Mộc Hạ đã xẹt qua một tia sát ý, vì kiêng dè Hàn Kiến Quân còn ở bên cạnh, nên cô cố gắng áp chế xuống.

Cô túm lấy cổ tay Hàn Kiến Nghiệp!

Đầu điếu thuốc bị ấn vào lòng bàn tay Hàn Kiến Nghiệp, phát ra tiếng thịt nướng xèo xèo.



Tay xoay một cái, tiếng bả vai trật khớp kêu răng rắc, hai cánh tay của Hàn Kiến Nghiệp đều bị Mộc Hạ vặn ngược ra sau một cách kỳ dị.

“A! Đau! Đau chết tôi rồi!” Gã ta gào lên như heo bị chọc tiết, mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi ra như tắm.

“Buông tay ra! Con tiểu tạp chủng này! Buông tay ra cho bà!” Trương Lệ Bình ở một bên đưa tay cào lên mặt Mộc Hạ thì bị Mộc Hạ dùng tay còn lại cản được, đồng thời lôi cả hai ra ngoài cửa.

Một cước đạp mở cửa, hai người đồng thời bị đẩy ra ngoài.

“Ui da! Ui da…” Hàn Kiến Nghiệp và Trương Lệ Bình đều bị ngã ra ngoài hành lang.

Ào một cái, túi xách của Trương Lệ Bình bị ném ra ngoài, son môi kính mát rơi đầy đất.

Sầm!

Cánh cửa đóng lại.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, hai người bị vứt ra cửa một cách dứt khoát sạch sẽ.

Mà trong khoảng thời gian này, Hàn Kiến Nghiệp cùng Trương Lệ Bình vẫn chưa kịp hồi thần lại, nhất thời trân trân nhìn Mộc Hạ không biết phải nói gì.

“Mở cửa! Mở cửa cho bà đây!”

“Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu! Không mở cửa bà đây sẽ không đi!”

“Anh ba, anh xem khuê nữ nhặt được của anh làm cái gì đi, Kiến Nghiệp là em trai ruột của anh đấy!”

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Trương Lệ Bình, pha trộn với tiếng mắng chửi đau đớn lúc được lúc mất của Hàn Kiến Nghiệp.

Sắc mặt Tô Vân Tú trắng bệch nhìn về phía Hàn Kiến Quân, trong lòng vừa đau đớn vừa lo lắng.

Hàn Kiến Quân trầm mặc vài giây, mím môi lắc lắc đầu. Kiến Nghiệp không tôn trọng ông, gọi ông là tên què, ông đều có thể nhẫn, nhưng mấy lời sỉ nhục Vân Tú và Hạ Hạ thật là quá đáng!

“Kệ bọn nó, cứ để bọn nó ầm ĩ ngoài cửa.” Hàn Kiến Quân thở dài nói.

Tô Vân Tú trong lòng ấm áp, nhưng vẫn lo lắng: “Để hàng xóm nghe thấy thì không hay.”

Sống cạnh mấy tầng lầu này đều là công nhân của xưởng bánh ngọt, nhà ai có chút chuyện thì chớp mắt sẽ truyền đi khắp khu.

Vào lúc này, sát vách hàng xóm đều đã ra mở cửa, thò đầu xem náo nhiệt.

Trương Lệ Bình hất quả đầu xoăn, đập cửa phòng rầm rầm.



Nhưng cô ta lại không nhìn thấy, một đạo hắc khí luồn qua từ khe cửa quấn quanh cánh tay bị trật khớp của Hàn Kiến Nghiệp.

Hàn Kiến Nghiệp lập tức cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê, giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn vậy, nước mắt nước mũi giàn giụa gào lên: “Ui da! Mau đưa ông đây đi bệnh viện! Mau! Ông đây phải đi bệnh viện…”

Chẳng bao lâu sau, âm thanh bên ngoài tan hẳn, hai người kia đã vội vã bỏ đi rồi.

“Không biết Kiến Nghiệp sao rồi.” Rốt cục thì vẫn là em trai ruột, Hàn Kiến Quân không khỏi lo âu nói.

“Yên tâm đi ba, con chẳng dùng bao nhiêu lực, chú nhỏ bị bà nội chiều hư rồi, mới trật khớp chút xíu đã chịu không nổi, chuyện bé xé ra to mà thôi.” Mộc Hạ ở một bên an ủi nói, đạo hắc sát vừa rồi chẳng qua chỉ để Hàn Kiến Nghiệp ăn chút đau khổ, chẳng thể coi là vết thương.

Chỉ là lần sau còn gặp lại cô, Hàn Kiến Nghiệp đừng có mơ được thoải mái như vậy!

“Cũng phải, chú nhỏ của con từ nhỏ chưa từng chịu khổ, khó tránh khỏi bị nuông chiều.” Hàn Kiến Quân gật gật đầu, cảm thấy Hạ Hạ vừa rồi đắc thủ chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nói đến lực đạo, một cô bé thì sức lực có thể lớn được bao nhiêu?

Ông buông xuống ưu sầu, đột nhiên khựng lại, khó mà tin nổi nhìn về phía Mộc Hạ.

“Hạ Hạ, con… con gọi ta là gì?”

“Ba.” Mộc Hạ cười với ông một cái, hốc mắt hơi nóng lên.

Hàn Kiến Quân ngây ra một lúc, sau đó mới tiếp nhận một kinh hỉ cực lớn, Hạ Hạ gọi ông là ba rồi?

Mộc Hạ lại quay về phía Tô Vân Tú cũng đang kinh hỉ không thôi, đột nhiên ôm chặt lấy Tô Vân Tú, ngả đầu vào vai bà.

“Mẹ.” Cô khẽ khàng gọi, vì sợ quá lớn tiếng thì giấc mộng sẽ tan biến.

“Sao vậy Hạ Hạ, hôm nay con… có phải bị ai ức hϊếp không?” Tô Vân Tú căng thẳng hỏi.

“Không có, mẹ, chỉ là con nhớ mẹ thôi.” Mộc Hạ nức nở nói, kiếp này, cô sẽ không để ai ức hϊếp nữa, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ức hϊếp mẹ của cô!

“Đứa nhỏ này, lớn bằng này rồi còn làm nũng.” Tô Vân Tú hơi sững sờ, tiếp sau đó lại cười, nước mắt từng giọt lăn xuống.

Từ sau khi năm năm trước bị chồng trước hãm hại, chịu hàm oan thông da^ʍ với Hàn Kiến Quân, Hạ Hạ đã không còn gần gũi với bà nữa.

Ba năm trước bà kết hôn với Hàn Kiến Quân, Hạ Hạ càng thêm hận bà, bà không muốn ân oán của cha mẹ lây sang con cái, trước giờ chưa từng nói xấu nửa câu về chồng trước với Hạ Hạ, nhưng kết quả là Hạ Hạ càng trở nên cực đoan lầm lì, cho dù có đối xử tốt với Hạ Hạ đến mức nào, đổi lại cũng chỉ là vẻ mặt lạnh te cùng thái độ chán ghét.

Bà còn cho rằng, bản thân đã vĩnh viễn đánh mất đứa con gái này rồi.

Thật may, thật may, con gái của bà đã quay lại rồi!