Chương 24: Tuyệt Đối Là Thiên Tài!

Viết đề xong, Mã Văn Lệ bước xuống bục giảng.

Trong mắt Trình Nhất Minh xẹt qua một tia u tối, nhưng cậu ta cũng chẳng nói gì, cầm phấn đi đến trước bảng.

Kiểu bài này đã từng làm qua, chỉ cần làm theo từng bước, tính toán lại từ đầu là được.

Trong lớp chỉ còn lại tiếng sột soạt giải bài toán của Trình Nhất Minh, chẳng bao lâu sau đã viết hết một nửa bảng, từng bước từng bước nối tiếp, chi chít chữ.

Đồng thời, Mộc Hạ ở bên kia chỉ kẻ thêm một đường phụ tuyến trên hình.

“Nhìn kìa, mọi người nhìn kìa, chỉ dựa vào kiến thức này mà còn bảo không gian lận!” Mã Văn Lệ trào phúng nói, đề này căn bản không cần kẻ thêm đường phụ tuyến, Mộc Hạ này đã làm sai ngay từ đầu rồi!

Cô ta khinh thường rời mắt, tán thưởng cách giải hoàn hảo của Trình Nhất Minh.

Các giáo viên khác cũng lắc lắc đầu, xem ra là gian lận không sai vào đâu được.

“Thầy hiệu trưởng, đề này vượt quá kiến thức đi?” Cô Trương siết chặt tay, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Đề này là đề Olympic toán học khó nhất năm ngoái, chưa có ai làm được đúng. Hơn nữa Trình Nhất Minh từng tham gia cuộc thi, chắc chắn đã từng làm qua loại đề này!”

“Vậy thì sao, tích luỹ cũng là một phần của thực lực!” Mã Văn Lệ đắc ý nói.

“Hi vọng cô Mã nhớ kỹ lời mình nói!” Mộc Hạ đứng trước bảng đột nhiên nói.

Tay đưa lên, viên phấn vẽ một vòng cung đẹp mắt rơi chính xác vào hộp phấn.

Cạch một tiếng gọn lẹ!

“Em làm xong rồi.” Cô phủi tay, đi xuống bục giảng.

Làm xong rồi?

Tất cả mọi người trong lớp học sửng sốt, nhìn lên trên bảng.

Trên bảng, ở chính giữa là đề mà Mã Văn Lệ đưa ra, bên trái và bên phải lần lượt là đáp án của Mộc Hạ và Trình Nhất Minh.

Lúc này, Trình Nhất Minh đang múa bút thành văn, nửa bên bảng đã chi chít chữ, có lẽ cũng sắp ra đáp án.

Còn bên trái thì sao?

Ngoại trừ kẻ thêm một đường phụ tuyến thì chỉ có rời rạc ba dòng chữ, đó chính là toàn bộ bước giải của Mộc Hạ.

Mã Văn Lệ bật cười ra tiếng, mặt mày hớn hở vui mừng khôn xiết: “Ôi chao, đây mà gọi là làm xong á? Nói là bỏ cuộc thì đúng hơn!”

Nhưng rất nhanh cô ta đã cười không nổi nữa rồi.



Có một bạn học chỉ về phía bên phải bảng, lớn giọng kêu lên: “Mau xem kìa! Kết quả cuối cùng của Trình Nhất Minh giống với Mộc Hạ!”

Trình Nhất Minh vừa mới viết xuống con số cuối cùng, chợt quay đầu sang nhìn đáp án của Mộc Hạ, trên khuôn mặt vốn đang nở nụ cười nắm chắc phần thắng chuyển thành ngạc nhiên không dám tin.

“Không thể nào!” Mã Văn Lệ càng là thất thanh kêu lên, cô ta xông lên trên, nhìn chết trân vào ba dòng chữ vỏn vẹn.

Cô ta là giáo viên dạy toán, lúc trước luôn giữ ấn tượng ban đầu làm chủ, vì vậy lười phải nhìn cách giải đề của Mộc Hạ.

Bây giờ vừa nhìn sắc mặt lập tức khó coi như đáy nồi, biểu cảm vô cùng vặn vẹo.

Mộc Hạ đâu có sai ngay từ đầu, cô chỉ đổi sang một cách giải hoàn toàn mới mà thôi! Cách này đơn giản hơn rất nhiều so với cách của Trình Nhất Minh!

So sánh hai mặt bên bảng với nhau, ba dòng chữ ngắn gọn dễ hiểu kia khiến cho mặt bảng toàn chữ là chữ của Trình Nhất Minh tựa như một trò cười!

Ai thắng ai thua kết quả đã rõ!

“Tuyệt diệu! Cách giải này quá tuyệt, chỉ thêm một phụ tuyến đã đơn giản đi rất nhiều!” Chủ nhiệm lớp hai Triệu Cương cảm thán nói, mấy giáo viên tập trung trước bảng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vì vậy, Mộc Hạ không gian lận? Mà là dự vào bản thân thi được hạng nhất toàn trường? Thi đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn?!

“Em Mộc Hạ… hai, cách giải này sao em lại nghĩ ra được?” Triệu Cương không nhịn được quay đầu hỏi, lại nhớ tới mấy lời chỉ trích vừa rồi thì không khỏi có chút xấu hổ.

Mộc Hạ cũng không để trong lòng, cô đã đoạt mất danh ngạch tiến cử của Phó Cần Châu lớp hai, thân là chủ nhiệm lớp thầy ấy ra mặt thay Phó Cần Châu không phải chuyện đáng chê trách.

Không giống Mã Văn Lễ, Triệu Cương từ đầu tới cuối đơn giản là chỉ giận dữ, không hề nói ra một lời mang tính sỉ nhục.

Vì vậy ngữ khí của Mộc Hạ cũng dịu đi đôi chút: “Không phải do em nghĩ ra, là em nhìn thấy một đề tương tự trong sách tham khảo, em chỉ chụp lại cách giải mà thôi.”

“Sách tham khảo?”

“Tổng hợp đề khó trung khảo tỉnh Hồ Bắc, đề thi vào năm nhất cao trung tập hai, toán nâng cao, trang 41.”

“Tổng hợp đề khó trung khảo tỉnh Hồ Bắc…” Triệu Cương hoang mang nhẩm lại, các giáo viên cũng ta nhìn ngươi, nhươi nhìn ta, tất cả đều lắc đầu, đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

Sách tham khảo trong thành phố mình còn chưa đọc hết, sao còn có sức đi nghiên cứu sách ở tỉnh thành khác chứ.

“Việc này không công bằng! Đây căn bản không phải là cách do em ấy tự nghĩ ra!” Mã Văn Lệ bám chết không buông kêu lên.

“Vậy thì sao, tích luỹ cũng chỉ là một phần của thực lực!” Mộc Hạ bất động đem lời của cô ta trả lại cho cô ta.

Mã Văn Lệ nhất thời bị nghẹn, nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào.

Ai có thể nói đây không phải là tích luỹ, so với Trình Nhất Minh sự lướt qua của Mộc Hạ hiển nhiên cao hơn không chỉ một bậc!

Đột nhiên, Triệu Cương như nghĩ ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, giọng nói hơi run rẩy: “Em… là trùng hợp xem được đề này, hay là…”



Mộc Hạ nhún vai: “Sách có thể mua được trên thị trường em đều thuộc lòng rồi.”

Ừc!

Có âm thanh nuốt nước bọt.

Triệu Cương trợn tròn mắt, lấy ra một quyển sách tham khảo trên bàn giáo viên, giọng nói run run hỏi: “Trang 15 đề thứ 2…”

Mộc Hạ lướt nhìn qua tên sách, nói ra đáp án.

Triệu Cương lập tức đổi sang một trang khác, Mộc Hạ vẫn nói ra được đáp án, không lệch một chữ.

Trong lớp là một mảnh lặng thinh, dùng từ chấn kinh để miêu tả sắc mặt của tất cả những người đang có mặt ở đây cũng không đủ, mọi người đều trợn mắt nhìn Mộc Hạ như trông thấy quái vật!

“Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài”

Nửa ngày sau, thầy hiệu trưởng mới lên tiếng cảm thán: “Đáng hận! Lý Anh hỗn trướng kia đúng là đáng hận!”

Rõ ràng là một thiên tài, vậy mà lại bị chôn vùi trong trường suốt ba năm!

Nếu không phải tại Lý Anh, thì sao Mộc Hạ sao phải thất vọng về trường học thầy cô mà giấu đi tài năng của mình.

Một học sinh thiên tài như thế này, nếu bồi dưỡng cẩn thận thì có thể giành được bao nhiêu vinh dự cho nhà trường!

Thầy hiệu trưởng than thở không ngớt, thật sự hận không thể tìm Lý Anh về trường đánh một trận mới thôi.

Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, đi một cái Lý Anh lại đến một Mã Văn Lệ, cứ một mực bới ra trò gian lận làm cho em học sinh này lại một lần nữa chịu uất ức.

Nghĩ tới đây, thầy hiểu trưởng nhìn về phía Mã Văn Lệ đã có chút không vừa mắt.

“Cô Mã, về sau cô cứ làm cho tốt việc của mình, dạy cho tốt lớp của mình, bớt bịa đặt chuyện vô căn cứ đi!”

“Thầy hiệu trưởng…” Mã Văn Lệ lúng túng gọi, cô ta biết sau lời phê bình này, thì không thể trông mong đến danh hiệu giáo viên ưu tú năm nay nữa rồi.

Ba tháng tiếp đây, cô ta càng phải cúp đuôi làm người, cho đến khi Mộc Hạ tốt nghiệp thì chuyện này mới có thể dần dần lắng xuống.

Nếu sớm biết Mộc Hạ là một thiên tài thì sao cô ta khổ tới mức tự lấy đá đập chân mình?

Mã Văn Lệ hối hận đến xanh cả ruột!

“Em… em Mộc Hạ, chúc mừng em đã thi được thành tích tốt, cao trung Nhất Trung là trường tốt nhất ở Phượng Giang, tương lai em chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng!” Cô ta nói với Mộc Hạ, nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, mặc dù không chính thức xin lỗi, nhưng trong lời nói cũng hàm chứa ý tốt.

Chỉ là Mộc Hạ không thèm nhìn đến cô ta, quay sang hiệu trưởng nói: “Em từ bỏ danh ngạch tiến cử Nhất Trung Phượng Giang!”