“Bán hết rồi?” Mộc Hạ chớp chớp mắt, có chút không tin nổi, uổng công cô còn kiếm mối làm ăn đến, vậy mà đã hết sạch hàng rồi?
“Ba con sợ không bán được, chuẩn bị đồ ít, ai dè chưa đến chín giờ, cơm cuộn với cháo trứng muối đã hết veo rồi. Người mua điểm tâm thì hơi ít, nhưng đến hơn mười giờ cũng hết rồi.” Tô Vân Tú dọn hàng, mặt mày cười hớn hở.
Lúc trước Hàn Kiến Quân làm ở xưởng bánh ngọt, một tháng mới kiếm được tám trăm đồng.
Còn bà không phải là hộ công chính thức trong bệnh viện, nhận làm một số công việc vặt vãnh để sống qua ngày, mệt đến chết đi sống lại cũng chỉ kiếm được năm sáu trăm.
Nhưng hôm nay mở quầy hàng ngày đầu tiên, mới nửa buổi chiều bọn họ đã kiếm được gần một trăm đồng!
Cứ tiếp tục thế này, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Hai vợ chồng xoa xoa tay, thượng lượng đi chuẩn bị thêm mấy đồ tươi sống như chân gà cổ vịt, buổi sáng đã bán hết veo đồ ăn sáng, buổi chiều nên đổi sang bán đồ có thịt.
Nếu như không phải sợ Mộc Hạ buổi trưa đến tìm không thấy họ đâu, thì hai người sớm đã chạy đi chợ rồi.
“Đi thôi các cậu, đành phải đến nhà ăn thôi.” Mộc Hạ quay lại khoát tay với mọi người.
“A!”
“Tớ đã chờ mong suốt đến giờ đấy!”
“Trời ơi, Mộc Hạ, sao cậu lại giày vò tớ, không cho tớ ăn thì thôi đi, lại còn bắt chờ đến sáng mai, cuộc sống này sao mà khổ đến vậy!”
Mọi người bi thảm kêu gào.
Hàn Kiến Quân cười ha ha nói: “Các cháu thích ăn gì để chú ghi lại, ngày mai để dành riêng cho các cháu, ai đến cũng không bán!”
“Chú muôn năm!” Tiếng hoan hô reo lên.
Mọi người thật sự đặt đơn, buổi sáng ai muốn ăn gì, trưa muốn ăn gì, Hàn Kiến Quân đều nghiêm túc ghi lại ra giấy, trên mặt treo một nụ cười thoả mãn.
Chỉ là ba mẹ được thoả mãn, Mộc Hạ thì thảm rồi, suốt cả chiều bị mọi người ai oán.
Thẳng cho đến khi tan học, vẫn có người đến nhắc nhở cô ngàn vạn lần không được quên bữa sáng của họ!
Mộc Hạ phải liên tục thề thốt mọi người mới lục tục rời đi.
Thu dọn xong sách vở, cô cùng Chu Tiểu Lộ cùng nhau ra về.
Trên đường đi, Chu Tiểu Lộ vẻ mặt tám chuyện nói: “Đúng rồi Mộc Hạ, cậu đã biết gì chưa, đại hoa khôi của trường mình bị huỷ dung rồi!”
“Trình Nhất Phi?” Hạ Mộc đúng là còn chưa biết chuyện này, Trình Nhất Phi học lớp một, cô học lớp năm, hôm nay cô ta nghỉ học cô cũng không biết.
Hoặc nên nói là, cô lười phải chú ý tới hai anh em nhà họ Trình kia.
“Đúng vậy, là Trình Nhất Phi, cậu thật là lạc hậu!” Vừa nói Chu tiểu Lộ vừa rút một tờ báo sớm Phượng Giang từ trong cặp ra.
Mộc Hạ vừa thấy tiêu đề thì bật cười.
“Tai nạn xe hơi thần kỳ: nhà xí nghiệp được thần tiên phù hộ, con gái nhà giàu bị huỷ dung đánh người.”
Có thể là do vụ tai nạn xe hơi này không có thương vong quá lớn, vậy nên ký giả của tờ báo không viết bài nghiêm túc nặng nề như kiếp trước, ngược lại phong cách na ná như loại tin tức tiêu khiển.
Phía trên còn có hình ảnh Trình Nhất Phi đẩy ngã nhân viên cứu hộ, nói là sau khi tỉnh lại, phát hiện mặt của mình bị thương, cô ta trong cơn tức giận đã đẩy ngã nhân viên cứu hộ.
Mặc dù đã dùng bí danh, nhưng người quen nhìn là sẽ biết là cô ta.
Nhất là tấm hình chụp nhanh đó, động tác ngang ngược, biểu cảm hống hách, mặt mũi thể diện cũng đều mất sạch rồi.
Mộc Hạ lắc lắc đầu trả tờ báo lại cho Chu Tiểu Lộ, còn về tiêu mục vợ chồng Tôn Hữu Đức được thần tiên phù hộ, cô cũng không mảy may để bụng, không đọc thêm.
Nhưng Chu Tiểu Lộ lại không nhận lấy, cô bé đang trợn tròn mắt nhìn ra bên ngoài trường, không ngừng huých cánh tay Mộc Hạ.
“Mau nhìn kia, chiếc xe kia thật ngầu!”
Mộc Hạ thuận mắt nhìn theo.
Chỉ thấy cách đó mười mấy mét, bên lề đường trước cổng trường, có một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ rất ngầu đang di chuyển mượt mà, phanh lại một cách vững vàng.
Cô không biết nhìn xe, nhưng lại biết lái xe, hơn nữa kỹ năng lái xe còn không tồi.
Chỉ là kiếp trước tình hình kinh tế của cô vẫn luôn không tốt, vì vậy chỉ có thể nhìn ra, chiếc xe đó đáng giá hơn không biết bao nhiều lần so với chiếc xe của Mộc Nhã Tâm mà cô từng lái!
Cửa kính xe hạ xuống, có một cái đầu ló ra từ vị trí lái chính, khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời, làn da rám nắng khoẻ khoắn, không phải là tiểu tử ngốc nóng nảy Tần Ích thì còn là ai vào đây?
Còn người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái bị Tần Ích che mất.
Mộc Hạ nhìn khoảng không phía trên chiếc xe, một đám tà khí tụ lại thành một đám mây đen nho nhỏ…
Ồ, Thập toàn đại bổ hoàn của cô đến rồi!
…
“Nhìn kìa, người đàn ông kia thật là đẹp trai!”
“Cậu bị mù à, người lái xe chắc chỉ là tài xế thôi, người ngồi ở ghế lái phụ mới được gọi là đẹp trai!”
“Trời ơi! Trời ơi! Tớ thấy rồi! Người đó có phải là minh tinh điện ảnh không, từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế!”
Tiếng líu ríu hò reo của nữ sinh ngoài cổng trường vang lên.
Có vẻ ngoài như vậy đúng là có tội!
Vừa đẹp trai vừa có tiền thì tội càng nặng, chiếc xe đó chắc là Lamborghini bản giới hạn đi?
Xe hơi đắt tiền và đàn ông đẹp trai luôn là thứ thu hút mắt nhìn của nữ sinh, cho dù họ tám tuổi hay tám mươi tuổi. Rất nhanh, trước cổng trường đã có một đống nữ sinh tụ tập lại, tất cả đều không muốn rời đi, phỏng đoán anh siêu đẹp trai này là đến đón ai.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái đột nhiên nghiêng đầu ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ như điêu khắc lộ ra một cách rõ ràng.
Tứ phía đều vang lên tiếng hít khí lạnh.
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Mộc Hạ đang bước ra từ cổng trường, trong đôi mắt lạnh nhạt hơi biến đổi, môi mỏng khẽ động.
“Lên xe.”
Ai? Ai lên xe?! Các nữ sinh ngó quanh tìm kiếm.
Liền thấy một nữ sinh mặc đồng phục vóc dáng mảnh khảnh, phong thái thong dong đi đến trước xe, một tay đặt trên cửa xe, cười xì một tiếng.
“Hết chỗ rồi mà Tần gia, hay tôi ngồi lên đùi anh nhé?” Rõ ràng là xe thể thao hai chỗ, sao người này có thể bày ra vẻ mặt thản nhiên kêu cô lên xe chứ?
Điệu cười nhẹ nhàng mềm mại của nữ sinh giống y như trong trí nhớ, tựa như có móng vuốt nhỏ gãi trong lòng.
Tần Dư Đoạt hơi nhếch môi, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Ích, nhàn nhạt nói: “Xuống xe.”
Đãi ngộ tương phản rõ rệt khiến cho Tần Ích buồn bực trợn mắt, nhưng vẫn nghe lời xuống xe.
Đã thế Mộc Hạ còn vẫy tay với anh ta, nụ cười vô cùng xấu xa: “Tạm biệt ngài nhé.”
Tần Ích tức tới mức nghiến răng nghiến lợi!
Rõ ràng trước khi đến đây, trong lòng anh ta tràn đầy cảm kích đối với Mộc Hạ, hai ngày nay anh Đoạt ngủ rất ngon giấc, vậy mà có thể ngủ một mạch qua đêm, cả con người cũng vì thế trông dễ chịu hơn hẳn.
Tần Ích biết Tần Dư Đoạt trước đây sống khổ sở biết bao nhiêu, nên trong lòng ngập tràn cảm kích bấy nhiêu. Nhưng cô nhóc này có biệt tài khiến cho người ta trong vòng một giây từ cảm kích chuyển sang bi phẫn, đúng là chọc người ta tức phát điên!
Anh ta nghiến răng, không ngừng thầm niệm “đàn ông không so đo với đứa nhóc”, đột nhiên nhìn thấy Mộc Hạ quẳng cặp vào ghế lái, ngồi vào trong!
Tần Ích kinh ngạc kêu ra miệng: “Vờ lờ! Cô có bằng lái à? Không đúng! Cô biết lái xe?”
Tần Dư Đoạt cũng ngạc nhiên nhướng mày, nhưng cũng không ngăn cản, mang thái độ thong dong mặc kệ thuận theo.
“Không bằng.” Mộc Hạ thản nhiên ném lại hai chữ, sau đó vào số, nhả côn, đạp ga liền một mạch!
Động cơ nổ vang, chiếc xe thể thao phi như tên bắn, “vυ"t” một tiếng chạy đi, để lại một làn khói xe bụi mù phả vào Tần Ích.
“Khụ khụ!” Tần Ích ho sặc sụa, trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng vẫn không nhịn được giơ ngón tay cái về chiếc xe sớm đã chạy mất dạng: “Trâu bò!”
“Vờ lờ! Nữ sinh đó là ai? Ngầu quá!”
“Cậu ấy thế mà biết lái xe, lái còn rất giỏi nữa! Là học sinh trường mình à?”
Có người kinh ngạc cảm thán, có người kinh diễm ngưỡng mộ, Chu Tiểu Lộ kích động tới mức nhảy cẫng lên rồi, khuôn mặt tròn vo đỏ bừng lên: “Đó là bạn cùng bàn của tớ đấy, Mộc Hạ ở lớp năm!”
“Đúng, tớ cũng biết Mộc Hạ, chính là cái bao cát lúc trước! Sao cậu ta lại trở nên lợi hại như thế, lại còn lên xe của anh siêu đẹp trai nữa, nghe nói gia cảnh chả ra làm sao, mặt mũi cũng coi được, cũng không biết là mối quan hệ như thế nào…”
Cũng có người chua loét trào phúng nói, ẩn ý nói cô bám chân người có tiền.
“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Chu Tiểu Lộ kéo tay áo bắt đầu cãi nhau.
Ở đằng xa, có người sắc mặt âm trầm, hung ác chửi mắng: “Tiện nhân này! Coi như mày chạy nhanh!”