Chương 5

Trước khi bài tập thể dục giữa giờ bắt đầu, hiệu trưởng với khuôn mặt đầy tươi cười bước lên bục, thông báo tin tức mới nhất: "Bạn học Tạ Trì Yến đại diện cho trường ta tham gia cuộc thi toán học dành cho học sinh trung học cả nước đạt được giải nhất, mời bạn Tạ Trì Yến lên bục nhận giấy chứng nhận."

Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy.

Ngay cả lớp kém như lớp 17 cũng bàn tán thảo luận.

"Tạ Trì Yến quả thực quá lợi hại."

"Không chỉ có thành tích tốt lại còn siêu đẹp trai, thật là không công bằng."

"Niềm tự hào của trường cấp ba An Thành đó."

"Chỉ tiếc là gia cảnh không tốt."

Tô Nguyễn nhớ tới cái tên trên bảng thông báo, nhớ lại trước khi cô trọng sinh bị tai nạn xe cộ, cặp mắt khẩn trương khi đó chính là của Tạ Trì Yến. Cô cách vị trí của bục khá xa, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Tạ Trì Yến, còn bộ dáng của cậu không thấy rõ lắm.

Cô hỏi Liêu Thành Hạo đang đứng bên cạnh mình: "Tạ Trì Yến là người thế nào?"

Liêu Thành Hạo: "Học bá đấy."

Tô Nguyễn: "Nghe nói là gia cảnh của cậu ta không tốt?"



Liêu Thành Hạo kỳ quái mà nhìn cô: "Chị Nguyễn, chị không biết à?"

Vẻ mặt Tô Nguyễn: Tôi cái gì cũng không biết.

"Hằng năm, Tạ Trì Yến đều nhận được học bổng cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn."

"Chị biết rồi." Tổng giám đốc Tạ mà sau này được mọi người khen ngợi hết lời, lúc này vẫn là một thiếu niên nghèo.

Lời nói của Liêu Thành Hạo đã ra đến yết hầu cứ như vậy nuốt xuống, đã biết rồi còn cần hỏi cậu? Kỳ thật mà nói thì cậu vẫn còn hơi ngượng ngùng, tại sao chị Nguyễn có thể làm ra việc như thế với Tạ Trì Yến? Tuy rằng cậu là người trung thành ủng hộ Tô Nguyễn, cậu vẫn không đồng ý với cách làm lúc trước của Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn cảm thấy đây có thể là trời cao ban cho bản thân mình cơ hội. Tổng giám đốc Tạ của Khoa học kỹ thuật, học sinh ưu tú của An Thành, hiện tại đang cùng cô học chung một trường, hơn nữa gia cảnh không tốt, đây chính là trọng điểm!

Cô cảm thấy cô của hiện tại hoàn toàn có thể làm chút chuyện gì đó. Ví dụ như làm Tạ Trì Yến mang ơn cô, về sau Tống Phỉ muốn phá nhà họ Tô, cậu ta sẽ nhẹ nhàng giúp nhà họ Tô một chút, nhà họ Tô nhất định sẽ không bị phá sản.

Ngay lập tức, Tô Nguyễn nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

Sau giờ thể dục trở lại phòng học, Tô Nguyễn lấy sổ tay của mình ra, cô muốn lập ra một kế hoạch: "Làm thế nào để lấy lòng Tạ Trì Yến, thành công ôm đùi to."

Chỉ đáng tiếc cái kế hoạch này lập ra không được thuận lợi. Tô Nguyễn viết mông lung một hồi, không chú ý liền thất thần. Sau khi lấy lại tinh thần, tờ giấy trước mắt cô toàn bộ đều viết tên Tạ Trì Yến.

Tô Nguyễn giật mình một cái, kêu lên một tiếng rồi xé tờ giấy đi, tùy tiện ném ở trong ngăn kéo. Thời điểm nào rồi còn thất thần! Cô hung hăng nhéo đùi mình một cái, lập tức nước mắt tràn ra, đau quá, bây giờ muốn thất thần cũng không nổi!

Cuối cùng miễn cưỡng lập ra bước tiếp theo: ngẫu nhiên gặp được Tạ Trì Yến, cùng cậu ấy làm quen.



Nói là làm, vừa ra khỏi phòng học Tô Nguyễn chạy một hơi đến tầng năm. Tầng năm là khoa thí nghiệm, trường học dành một tầng riêng này cho học sinh có khả năng thi đậu Thanh Bắc làm phòng học.

Đương nhiên là một *học tra, Tô Nguyễn tuyệt đối sẽ không đi lên tầng năm. Bởi vì học bá đối với học tra có ác cảm rất lớn, chính là học bá thì miệt mài nỗ lực học tập, đối lập hoàn toàn với học tra suốt ngày quậy phá không chịu tập trung học. Tất cả điều này làm Tô Nguyễn cũng có ác cảm theo. Nhưng hôm nay không giống trước, cô đây muốn ngẫu nhiên gặp được Tạ Trì Yến .

*“Học tra”học sinh hư và kém

Canh giữ ở hành lang trước cửa WC nam, Tô Nguyễn không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ dấu vết của Tạ Trì Yến.

Tạ Trì Yến vừa xuất hiện, Tô Nguyễn lập tức nhận ra ngay. Tạ Trì Yến bây giờ cùng Tổng giám đốc Tạ của tương lai dung mạo không khác nhau mấy. Dù về sau mang một thân khí chất xuất chúng khác với hiện tại, nhưng Tạ Trì Yến ở Trường cấp ba An Thành cũng được coi như nam thần của trường.

Cậu mặc đồng phục học sinh, nhưng mà ống quần có hơi ngắn. Nhiều người phải xắn ống quần lên mới không đến mức phải kéo lê trên mặt đất, còn của cậu thì mắt cá chân trực tiếp lộ ra. Bên trên là áo đồng phục cũ đã bị giặt đến trắng bệch, nhưng mặc ở trên người cậu lại trông rất đẹp.

Tổng thể mà nói, hiện tại Tổng giám đốc Tạ toàn thân từ trên xuống dưới đều ưa nhìn, hơn nữa là đẹp theo đúng gu của cô.

Tô Nguyễn tính toán khoảng cách cùng thời gian, khi Tạ Trì Yến sắp sửa đi đến hành lang, cô lao ra vừa vặn lao vào trong lòng ngực cậu.

Hoàn mỹ! Chỉ là dùng lực hơi nhiều nên khi đυ.ng vào l*иg ngực cứng rắn của cậu, trán Tô Nguyễn hơi đau. Nhịn cơn đau xuống, cô ngẩng đầu lên và bày ra một nụ cười đáng yêu:

"Thật xin lỗi nhé bạn học, đυ.ng phải cậu rồi."

Phản ứng của Tạ Trì Yến hoàn toàn khác so với dự đoán trong lòng Tô Nguyễn: "Đại tiểu thư Tô hết trò để chơi rồi à?"