Chương 772: Khai chiến (6)

Chương 772: Khai chiến (6)

Trịnh gia, mẹ Trịnh được bảo dưỡng thích hợp thoạt nhìn vô cùng thoải mái nhàn nhã, nghe xong lời con trai nhà mình nói, lông mày liền nhăn tít lại: "Con không cần nói gì cả nữa, mẹ sẽ không đồng ý."

Trịnh Trọng cũng nghĩ tới mẹ anh ta sẽ không đồng ý, thế nhưng lại không ngờ tới thái độ kiên quyết như vậy.

"Mẹ, còn không phải vì Như Mộng sao?" Trịnh Trọng che giấu tâm tư trong lòng, nhìn mẹ Trịnh lấy lòng.

Trịnh Như Mộng không nói gì, cô ta hiện tại đã hoàn toàn thất vọng về anh trai mình, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải mau chóng rời khỏi bên cạnh tiểu tiện nhân kia.

"Mẹ, không phải mẹ thương con nhất sao? Mẹ, người giúp con một chút có được không? Cái chuông kia cũng không có tác dụng gì, mẹ cho con đi mà."

Trịnh Như Mộng hết lời xin xỏ mẹ Trịnh, anh trai cô ta không trông cậy vào được, nhưng mẹ cô ta vô cùng thương cô ta, nhất định sẽ không mặc kệ cô ta.

Thế nhưng hiện thực lại hung hăng vả cho cô ta một bàn tay.

"Như Mộng, con ở bên ngoài hơn một năm nay, mẹ không hỏi cũng biết con xảy ra chuyện gì, một đứa con gái không còn trong sạch, hơn nữa lại không có dị năng như con, vẫn nên đi theo bên người cô gái kia đi."

Mẹ Trịnh thản nhiên liếc nhìn Trịnh Như Mộng, trong mắt hoàn toàn không có yêu thương ngày xưa, chẳng qua là đứa con gái riêng, bà ta để cho cô ta sống yên ổn đến bây giờ cũng đã không tệ rồi.

Cửu Khúc Linh Lung thế nhưng là bảo vật gia truyền của Trịnh gia, bà ta làm sao có thể cầm vật trân quý như vậy đi cứu Trịnh Như Mộng.

Trịnh Như Mộng không nghĩ tới mẹ Trịnh tuyệt tình như thế, lần này cô ta trở về rõ ràng cảm giác được thái độ khác thường mẹ Trịnh đối với mình, qua loa cho xong, bây giờ còn nói cô ta như vậy.

Trịnh Trọng lại không thấy ngoài ý muốn, trong mắt anh ta, phụ nữ cũng chỉ là vật trải đường cho đàn ông Trịnh gia, nhưng bây giờ thanh danh Trịnh Như Mộng đã bị hủy, Lâm gia Trần gia khẳng định chướng mắt một cái giày rách.

Trịnh Như Mộng ngoài ý muốn không tiếp tục dây dưa nữa, không phải cô ta không muốn, mà là biết tiếp tục xin cũng không có kết quả gì, cô ta đã thấy rõ diện mục thật của người Trịnh gia.

Hiện tại cô ta có thể làm, chính là tự cứu.

"Vâng, con nghe mẹ, nhưng con muốn ở lại nhà thêm mấy ngày, Tần Nhất đối xử với con không tốt, con, con muốn quay về muộn chút." Trịnh Như Mộng vô cùng đáng thương nhìn mẹ Trịnh, cánh môi run rẩy, ánh mắt xám xịt, đều nói rõ cô ta đã thỏa hiệp.

Mẹ Trịnh mặc dù cảm thấy Trịnh Như Mộng thỏa hiệp quá mức dễ dàng, nhưng cũng không hoài nghi gì, dù sao ở trong mắt bà ta, Trịnh Như Mộng vẫn là đứa con gái vừa ngu ngốc vừa ngây thơ ngày trước, cho nó viên kẹo liền có thể cảm động muốn chết.

Ba ngày sau, Tần Nhất vuốt ve miếng bạch ngọc láng mịn trong tay, cái chuông nhỏ nhắn tinh xảo đẹp không tưởng nổi.

"Tôi đã đúng khi không đánh giá thấp cô." Tần Nhất cất miếng bạch ngọc trong tay, khóe miệng hơi cong, ánh máu sâu xa nhìn Trịnh Như Mộng.

Trịnh Như Mộng hừ lạnh một tiếng, mới qua có mấy ngày, cô ta trở nên càng thành thục hơn: "Bớt nói nhảm đi, đồ tôi đã lấy về cho cô, cô mau đưa tôi giấy bán thân của tôi."

Giấy bán thân này thật ra có cũng được mà không có cũng chả sao, thế nhưng, Trịnh gia không quan tâm cô ta, Tần Nhất lại là người có thế lực chống lưng, cô ta không dám tùy tiện mạo hiểm.

Hơn nữa, về sau cô ta muốn gả vào nhà tốt thì không thể lưu lại vết nhơ này.

"Cho cô." Tần Nhất tùy ý ném trả lại giấy bán thân của Trịnh Như Mộng cho cô ta.

Trịnh Như Mộng vừa bắt tới tay liền lập tức xé giấy bán thân trong tay thành từng mảnh nhỏ, sau đó lạnh lùng nhìn Tần Nhất: "Cô yên tâm, về sau tôi cũng sẽ không dây dưa với các người. Tôi biết người đàn ông kia chính là Vân Hoán, Trịnh Như Mộng tôi không xứng với anh ta. Có điều, cô cũng đừng đắc ý, đệ nhất mỹ nhân Kinh Đô - đại tiểu thư Lâm gia Lâm Oản Oản, thế nhưng vẫn luôn một mực chờ đợi Vân Hoán, tâm tư của cô ta thâm trầm khó đoán, bản thân cô tự mình cẩn thận."