Chương 771: Khai chiến (5)

Chương 771: Khai chiến (5)

Trịnh Như Mộng chớp chớp mắt, cố gắng không để cho bản thân khóc lên, cô ta đã không còn là thiếu nữ đơn thuần ngây thơ lúc trước, hiện tại không có ai cứu cô ta, cô ta chỉ có thể tự cứu.

Tần Nhất nhìn vẻ mặt âm trầm của Trịnh Như Mộng, khóe miệng nhếch lên, tiện tay cầm lấy chén trà men trắng bên cạnh, thanh âm hòa nhã: "Bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt, Trịnh tiểu thư đã không tình nguyện đi theo tôi như thế, tôi cũng không làm khó cô nữa. Có điều, dù sao Trịnh tiểu thư cũng là do chúng tôi mang về, tôi lại không mấy hứng thú đối với tinh thạch gì đó, ngược lại rất thích chạm ngọc, tôi nhớ Trịnh gia có món bảo bối gia truyền Cửu Khúc Linh Lung, cũng không biết Trịnh thiếu gia có bỏ được thứ yêu thích hay không?"

Trịnh Như Mộng không tin Tần Nhất sẽ có lòng tốt như vậy, nhưng mà đây là điều kiện duy nhất để cô ta có thể rời khỏi Tần Nhất.

Cái Cửu Khúc Linh Lung kia cô ta cũng biết tới, nói là trân quý thì cũng không phải rất có giá trị, chẳng qua là một miếng bạch ngọc được chạm rỗng hình chuông nho nhỏ, chỉ có thể dùng làm món đồ trang sức nhỏ.

Nhưng nghe nói là tổ tiên Trịnh gia không biết từ chỗ nào lấy được, nghe đâu cực kỳ trân quý, đáng tiếc mấy đời người Trịnh gia đều không phát hiện nó có công năng gì.

Một cái chuông nho nhỏ đổi lấy tự do của cô ta, có lời không lỗ.

Trịnh Trọng nghe xong đề nghị của Tần Nhất, có chút kinh ngạc, Cửu Khúc Linh Lung trong mắt anh ta chẳng qua chỉ là một miếng bạch ngọc, nếu như có thể giành được niềm vui của người đẹp, anh ta đương nhiên sẽ đồng ý.

Chỉ là mẹ anh ta vô cùng xem trọng thứ này, tận thế mới bắt đầu, anh ta muốn đem nó bán đi đổi chút đồ ăn, thế nhưng lại bị mẹ mắng to một trận, không cho phép anh ta có suy nghĩ động tới miếng chạm ngọc đó.

Trịnh Trọng có hơi do dự, thế nhưng lại không muốn thấy người đẹp thất vọng, suy nghĩ hồi lâu, anh ta mới cười nhẹ nói: "Vật kia là thứ mẹ tôi vô cùng yêu thích, tôi phải về thương lượng với bà ấy trước đã."

Tần Nhất cũng không nghĩ Trịnh Trọng sẽ lập tức liền đồng ý, nét mặt lãnh đạm: "Tôi biết rồi, Trịnh thiếu gia suy nghĩ thật kỹ nhé. Còn về phần Trịnh tiểu thư, nếu đã không thích đi theo bên cạnh tôi, vậy thì trước cứ theo Trịnh thiếu gia trở về Trịnh gia. Đi thong thả, không đưa."

Trịnh Trọng còn muốn trò chuyện thêm với Tần Nhất, thế nhưng Tần Nhất nào còn kiên nhẫn tiếp anh ta, trực tiếp đứng dậy trở về phòng.

Đây là Trần gia, Trịnh Trọng không dám làm loạn, càng sợ lưu lại ấn tượng xấu cho Tần Nhất, vội vàng dẫn theo Trịnh Như Mộng về nhà.

***

Lúc này, Tần Nhất bị ép ngồi trên đùi Vân Hoán, ngẩng đầu tiếp nhận những cái hôn dồn dập mạnh mẽ của người nào đó.

Cô hơi ngửa mặt lên, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mái tóc có chút cứng của Vân Hoán, bên tai là tiếng thở gấp khàn khàn gợi cảm của anh.

Sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, môi Vân Hoán lưu luyến ở cần cổ trắng nõn của Tần Nhất không muốn rời, cái hôn nóng bỏng lại rơi xuống, từng đoá hồng mai nở rộ.

"Thất Thất, Trịnh Trọng ngấp nghé em!" Thanh âm Vân Hoán trầm thấp, thế nhưng cố tình Tần Nhất lại cảm nhận được ủy khuất ai oán trong đó.

Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng long lanh như mặt hồ nước: "Em biết, thế nhưng em rất chán ghét anh ta. Hoán ca, anh có thể giúp em trừng trị anh ta một chút không?"

Trong giọng nói của Tần Nhất có sự thân mật, còn có mấy phần nũng nịu.

Không vui tích tụ trong lòng Vân Hoán tán đi, môi mỏng mím chặt cũng thả lỏng mấy phần, biết rất rõ ràng cô đang lấy lòng anh, thế nhưng không biết sao anh lại xao động.

Vân Hoán khẽ cắn nhẹ chóp mũi Tần Nhất: "Vậy anh sẽ không khách khí."

Anh đã sớm nhìn Trịnh Trọng không vừa mắt, lúc trước có Trần Triệt can ngăn nên anh không động đến anh ta, nhưng anh ta ngàn vạn lần không nên có ý đồ với Tần Nhất, nợ cũ thù mới, cùng tính một lượt đi.

Trên đường về nhà, sau lưng Trịnh Trọng bỗng nhiên phát lạnh, chuyện gì xảy ra, thời tiết sắp thay đổi à?

Edit by Thanh tỷ

Chương 772: Khai chiến (6)