Chương 26: Tiểu đội Vân Hoán

Chương 26: Tiểu đội Vân Hoán

Băng Phượng bị Tần Nhất nhìn đến chột dạ, biết chủ nhân nhà mình là một quỷ súc, đành khai báo thật: "Ờ thì...bổn điện hạ vẫn đang ở thời kỳ ấu sinh, về sau trưởng thành rồi thì có thể."

Tần Nhất thầm nghĩ quả nhiên, nhưng cô vốn cũng không quá trông cậy vào gà con mập mạp này, a, không phải, là tiểu Phượng Hoàng sẽ có năng lực giúp đỡ mình.

Chỉ có điều Băng Phượng nói cũng đúng, bây giờ nó còn nhỏ, nhưng rốt cuộc bản thân nó vẫn là thượng cổ thần thú, sau khi nó trưởng thành khẳng định sẽ là một sự trợ giúp lớn đối với cô.

Không đề cập tới cái này thì vật nhỏ này tốt xấu gì cũng đã ký kết khế ước với cô, cô có thể cảm giác được tâm linh hai người tương liên, trong tiềm thức đã nhận định vật nhỏ này là mình người rồi. Tần Nhất không phải là người tốt, nhưng cô rất bao che khuyết điểm.

"Cần gì?"

Băng Phượng sửng sốt, trên đầu có ba sợi lông ngốc ngốc vểnh lên, hiển nhiên không ngờ tới Tần Nhất dễ nói chuyện như vậy, dưới đáy lòng nó có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.

Xem ở phân nhượng nữ nhân ngu xuẩn này đối xử với nó không tệ, Băng Phượng điện hạ vĩ đại nó liền nhận định nữ nhân ngu xuẩn này là người của mình.

"Tinh hạch, ta cần hấp thu năng lượng trong tinh hạch."

Tần Nhất thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là thứ gì cổ quái kỳ lạ. Ở tận thế, thứ không bao giờ thiếu chính là tinh hạch, Zombie nhiều, tinh hạch cũng nhiều.

Hơn nữa dị năng giả cũng có thể sử dụng tinh hạch đề cao thực lực bản thân. Mặc dù sẽ có tai họa ngầm nhưng vẫn có rất nhiều dị năng giả nguyện ý hấp thụ.

Nhưng mà sau này, khi Tần Nhất nhớ lại suy nghĩ của mình ngày hôm nay, hận không thể nhét dạ dày vương nào đó vào lại trong vỏ trứng.

Băng Phượng không muốn bị chủ nhân nhà mình ghét bỏ, nó chủ động cho thấy giá trị của bản thân: "Ta với không gian này tương liên, lúc ngươi không có ở đây, những trái cây rau dưa trong không gian ta có thể giúp ngươi thu hoạch, trồng trọt cũng không cần ngươi phí sức. Với lại, mặc dù ta không biết tại sao ngươi muốn nữ giả nam, nhưng sau này ta có thể dùng thuật huyễn hoặc của ta giúp ngươi ngụy trang, so với chính ngươi tự mình làm thì vừa bớt việc lại an toàn hơn."

Tần Nhất thật không ngờ vật nhỏ này lại còn có thuật huyễn hoặc, đúng là tiện nghi cho cô rồi.

Tận thế, tuy nói người mạnh làm vua, nhưng phái nữ vốn ở thế yếu. Cho dù là nữ dị năng giả thì cũng sẽ có nam dị năng giả cường đại bắt cóc các cô đi giam giữ, đơn giản chỉ là vì sinh hạ ra đời sau cường đại cho bản thân.

Cho nên Tần Nhất lựa chọn giả nam, còn hầu kết là do Tần Nhất dùng dị năng tinh thần của mình huyễn hóa ra. Mặc dù hữu dụng nhưng quá tiêu hao tinh thần lực, hiện tại có Băng Phượng, ngược lại cô có thể bớt được một việc đáng lo.

Tần Nhất lấy ra một cái bát sạch trong kho hàng, sau đó gắp mấy miếng xương sườn chưa đυ.ng tới trong hộp cơm sang, rồi đặt bát trước mặt Băng Phượng: "Ăn đi."

Ba sợi lông ngốc ngốc trên đầu Băng Phượng vì tâm tình nó tốt mà khẽ đung đưa, tuy ghét bỏ cái bát trước mặt quá đơn giản không tinh tế, căn bản không xứng với thân phận Băng Phượng điện hạ vĩ đại của nó, nhưng vẫn nể mặt mà cúi xuống ngậm xương sườn lên ăn.

Tần Nhất nhìn Băng Phượng ăn hết một miếng xương sườn lại tiếp một miếng khác, đột nhiên hỏi: "Mày chưa có tên đúng không?"

Tiểu Phượng Hoàng đang đấu tranh với khối xương sườn, thuận miệng trả lời: "Chít chít chít chít." Đúng vậy.

Tần Nhất nhìn thoáng qua Băng Phượng, vuốt vuốt cái cằm trơn bóng: "Vậy gọi mày là Tiểu Lam nha."

Đang ăn vui vẻ, Băng Phượng tùy ý gật đầu, nửa ngày sau mới phản ứng lại kịp, ngơ ngác nhìn Tần Nhất, miếng xương sườn đang gặm dở rớt mất cũng không có bất kỳ phản ứng gì: "Chít?"

Tần Nhất lại gắp một khối xương sườn khác cho Băng Phượng, không phải, là Tiểu Lam. Đôi mắt phượng lạnh như băng khó có được nhiễm ý cười vui vẻ: "Ừ, định vậy đi."

Tần Nhất từ trong không gian lấy ra một chiếc xe, trong con ngươi luôn lãnh đạm nhiễm ý cười. Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng sống không bằng chết của Tiểu Lam, khóe miệng Tần Nhất không nhịn được cong lên.

Xe chạy không bao lâu, Tần Nhất phát hiện phía trước có mấy người bị một đám Zombie vây quanh, trong đó có một người được cõng trên lưng, hình như là bị Zombie cắn dẫn đến lây nhiễm vi-rút.

Tình huống rất không lạc quan.

Dường như bọn họ cũng nhìn thấy Tần Nhất, ánh mắt một người trong đó rõ ràng sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm đi.

Cũng đúng, dưới tình huống trước mắt thì làm gì có người nguyện bất chấp nguy hiểm vì bọn họ cơ chứ.

Nhưng Tần Nhất lại bị một người trong số họ làm mờ mắt, đó là...

Tần Nhất không tự chủ được bật thốt ra tiếng, gọi lên tên người nọ: "Vân Hoán."





Chương 27: Đế thiếu