Chương 27: Đế thiếu

Chương 27: Đế thiếu

Đỗ Nguyên cõng Sở Mặc Hòa đang phát sốt cao, trên gương mặt anh ta tràn đầy lo lắng. Zombie xung quanh càng ngày càng nhiều, nhưng lão tam và anh ta lại bị Zombie cắn một cái, cũng không biết tình trạng bây giờ của lão tam ra sao.

Đỗ Nguyên nhìn lão đại mặt lạnh tanh đang không ngừng ở phía trước giết Zombie, khó khăn mở miệng: "Lão đại, nếu không mọi người đi trước đi."

Khí lạnh trên người Vân Hoán tỏa ra, động tác gϊếŧ Zombie nhanh thêm mấy phần, môi mỏng của anh mím chặt nhưng sắc mặt lại từ từ tái nhợt.

Lâm Thanh và Lâm Bạch một bên giết Zombie, một bên hướng Đỗ Nguyên quát: "Cậu đang nói linh tinh gì đấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ hai người lại."

Nói xong, động tác trên tay lại nhanh thêm mấy phần. Nhưng cứ một lớp Zombie chết đi thì lại có một lớp Zombie khác tiến lên thay thế.

Đầu ba người dần dần đều toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt càng tái nhợt, rõ ràng là thể lực đã sắp chống đỡ không nổi rồi.

Trong lòng Đỗ Nguyên cảm động, anh ta và lão tam đã bị lây nhiễm vi-rút độc, nguy cơ bị biến thành Zombie rất lớn, nhưng mấy người lão đại lại không vứt bỏ bọn họ.

Phần cảm tình này, phần nghĩa khí này, đáng giá.

Nhưng so với việc cả năm người bọn họ cùng chết ở nơi này, anh ta vẫn hy vọng bọn lão đại có thể sống sót, tiếp tục sống thật tốt.

Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng vi-rút đang chảy xuôi trong thân thể của mình, máu của anh ta đang đông đặc lại, nói không chừng rất nhanh sẽ phải biến thành Zombie.

Đỗ Nguyên vừa muốn mở miệng thì phát hiện cách chỗ bọn họ không xa có một chiếc Land Rover. Đôi mắt anh ta sáng lên, có xe, vậy đại biểu là có người.

Nhưng lập tức ánh mắt của anh ta lại ảm đạm xuống, cho dù có người thì thế nào? Với tình huống hiện tại, người ta căn bản sẽ không tới cứu bọn họ.

Đang lúc Đỗ Nguyên cảm thấy tuyệt vọng, anh ta cảm thấy có người đi qua trước mặt mình.

Nhìn kỹ lại, là một thiếu niên lớn lên đặc biệt xinh đẹp. Thiếu niên cầm một cây đại đao xông vào giữa đám Zombie, trong nháy mắt Zombie đã chết hơn phân nửa.

Trong xe Land Rover, Tần Nhất lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía sau nhìn Vân Hoán đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm tư nhất thời bay xa.

Đời trước có không ít căn cứ thi nhau mọc lên, có một vài căn cứ là do chính phủ lập nên, cũng có một vài cái là do dị năng giả có năng lực cường hãn chính mình kiến tạo. Trong đó nổi danh nhất chính là căn cứ Kinh Đô cùng khu cứu viện thành phố Z, nhưng thần bí nhất lại là Đế quốc.

Đúng vậy, căn cứ thần bí kia tên là Đế quốc, căn cứ trưởng chính là Vân Hoán, người đời tôn xưng Đế thiếu.

Đế quốc thần bí, không có ai biết vị trí cụ thể của Đế quốc, hơn nữa người trong đế quốc vô cùng đoàn kết. Tình cảm của Vân Hoán và năm người anh em trong đội rất kiên định, chưa từng xảy ra chuyện tranh quyền.

Đế thiếu Vân Hoán cũng rất thần bí, mỗi lần khi xuất hiện luôn đeo mặt nạ, có rất ít người thấy được mặt mũi thực sự của anh ta.

Tần Nhất đã thấy qua, khi đó cô đang một mình đối mặt với Zombie dị năng cấp sáu, suýt chút nữa thì bỏ mạng, là Vân Hoán cứu cô.

Mặc dù lúc đó Vân Hoán không đeo mặt nạ, nhưng hồ ly Lâm Thanh của Đế quốc lại ở bên cạnh anh, do đó Tần Nhất mới biết được người nọ là Đế thiếu Vân Hoán.

Có lẽ đối với Vân Hoán mà nói, cứu cô chẳng qua chỉ là tiện tay, nhưng đối với Tần Nhất mà nói, lại là ân tình lớn.

Nhưng mà đời trước Tần Nhất còn chưa kịp báo ân đã bị Tần Kiều Kiều đưa cho bác sĩ Lâm. Đời này trái lại cô có thể trả lại phần nhân tình này cho Vân Hoán.

Sau khi lên xe, cuối cùng Đỗ Nguyên không trụ được nữa liền hôn mê bất tỉnh. Tình hình trước mắt là trong đội Vân Hoán năm người thì có hai người bị nhiễm vi-rút, ba người còn lại tuy không bị Zombie cắn bị thương, nhưng tinh thần và thể lực lao lực quá độ, thể lực không đủ để tiếp tục chống đỡ.

Lâm Thanh nghỉ ngơi một lát tinh thần đã khôi phục sơ sơ, nhìn thiếu niên đang lái xe phía trước, trong mắt không nhịn được thoáng hiện lên một tia kinh diễm.

Anh ta vẫn luôn cho rằng không ai có thể so được với lão đại nhà mình, nhưng người thiếu niên trước mắt này, bất kể là về dung mạo bên ngoài hay khí thế trên người đều không kém lão đại nhà anh ta chút nào.