Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

6.61/10 trên tổng số 59 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Trọng sinh, mạt thế, hiện đại, rùng rợn tang thi, băng sơn trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương thụ. Editor: Ansa, Phương Hoa giáo chủ Beta – reader: Kumiko, Trí nhớ con cá vàng, Bách Thiê …
Xem Thêm

Chương 8: Dừng lại
Nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình khi đó, Dạ Mặc Nhiễm cười cười tự giễu.

Nhìn những sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột đang rộn ràng nhốn nháo trong khuôn viên trường, Dạ Mặc Nhiễm cũng không biết mình tới nơi này rốt cuộc để làm gì, hay là tiềm thức muốn xem thử một chút đời này so với trước đây có điểm gì bất đồng hay không.

Xe đã chạy đến dưới ký túc xá nữ sinh, Dạ Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn một cánh cửa sổ khép hờ, có lẽ hắn cũng nên gạt bỏ quá khứ sang một bên.

Giữa lúc chuẩn bị nhấn ga chạy đi, đột nhiên có người gõ gõ vào cửa kính xe hắn, Dạ Mặc Nhiễm quay cửa kính xe xuống, thấy một người có chút quen mắt, hình như là bạn cùng phòng của Dư Vi.

“Đúng là anh rồi, em thấy anh đưa đón Dư Vi vài lần, vừa nhìn thấy xe có chút quen mắt nên muốn chạy ra xem thử. Lần trước anh biểu diễn ở NewZealand thực sự rất đặc sắc, Dư Vi vẫn bật đi bật lại trên máy vi tính cho em xem.”

Dạ Mặc Nhiễm không biết lúc này nên dùng biểu tình gì để đáp lại cô gái nhiệt tình mà hắn còn chẳng biết tên này, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Có lẽ cô gái nhìn ra nét xa lạ trong mắt Dạ Mặc Nhiễm, tuy rằng đối với chuyện Dạ Mặc Nhiễm không nhớ ra mình có chút buồn bực, nhưng cô cũng không để ở trong lòng.

“Ha ha, chắc anh không nhớ rõ em đâu, em là Lý Băng Băng, bạn học kiêm bạn cùng phòng của Dư Vi. Anh tới tìm Dư Vi sao? Cậu ấy không có ở đây.”

Quả nhiên, kết quả đều như nhau, thật không biết mình rốt cuộc ngu ngốc nghĩ muốn chứng minh cái gì. Thế nhưng hắn đối với chuyện này cũng đã không còn bao nhiêu cảm giác.

“Ồ, em biết cô ấy đi đâu không?”

Lý Băng Băng nhìn Dạ Mặc Nhiễm cười áy náy: “Cậu ấy nói nhà của cậu ấy có chút việc cho nên đã trở về. Em nghĩ cậu ấy không nói cho anh là vì không muốn anh phân tâm. Nghe cậu ấy nói tháng sau anh có một buổi biểu diễn ở Na-uy, đang cần phải chuyên tâm luyện tập, sợ quấy rầy đến anh.”

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu: “Ra thế, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Cửa sổ xe còn chưa kịp kéo lên, chợt tiếng của một vật rất lớn rơi đập từ trên cao xuống đất, ngay sau đó là một tràng tiếng thét chói tai.

Lý Băng Băng xoay người nhìn lại, đứng như trời chồng không nói được tiếng nào, chân mềm nhũn dựa vào xe của Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm nghiêng đầu nhìn, thì ra là một sinh viên từ trên cao rơi xuống, chết ngay tại chỗ, phía trên, hai cánh cửa sổ vẫn mở toang.

Giáo viên cùng bảo vệ trong trường chạy vội tới, sinh viên tụ lại xem cũng ngày càng nhiều, có mấy người nhìn qua trông giống các giáo quan đang giải tán những sinh viên tụ lại một chỗ.

Bỗng một người mặc quần áo bảo vệ tiến đến yêu cầu Dạ Mặc Nhiễm xuống xe.

Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy nhức đầu, nếu như đời này hắn vẫn như trước mà chết ở trong tay tang thi thì cũng chẳng thể trách được ai, là do hắn tự tìm mà thôi.

Xuống xe tươi cười ôn hòa với nhân viên bảo vệ: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Nhân loại vốn dĩ luôn yêu thích những thứ xinh đẹp, cho nên thái độ của bảo vệ phút chốc đã mềm đi trông thấy.

“Có một sinh viên nhảy lầu, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát, vì vậy bên phía nhà trường mong những người nhìn thấy sự việc xảy ra có thể phối hợp một chút, chờ cảnh sát đến lấy khẩu cung.”

Dạ Mặc Nhiễm bị làm khó mà khẽ nhíu mày: “Cái này đương nhiên không thành vấn đề. Bất quá tôi tuy ở đây, nhưng tôi luôn ngồi trên xe, vừa rồi cùng vị bạn học này nói chuyện, không chú ý tới đã phát sinh chuyện gì, sợ rằng cũng không giúp được. Hơn nữa tôi còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm ngay.”

So với mạng người còn quan trọng hơn sao? Bảo vệ ở trong lòng oán thầm Dạ Mặc Nhiễm, nhưng nhìn bộ dạng khó xử của hắn cũng không nhẫn tâm mở miệng trách cứ.

“Vậy để tôi đi qua mời họ mau chóng sang bên này xử lý trường hợp của cậu trước, ghi chép xong là có thể đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.”

Dạ Mặc Nhiễm không thể làm gì khác hơn đành phải gật đầu phối hợp, người bảo vệ kia lại quay sang hỏi Lý Băng Băng vài câu.

Xe cảnh sát sau khi đến liền phong tỏa hiện trường, ngay sau đó xe cứu thương cùng pháp y cũng tới, vây quanh nạn nhân liên tục điều tra chụp ảnh.

Cùng người phụ trách trong trường học nói vài câu, nhân viên bảo vệ bắt đầu đến mời những người đã chứng kiến đi đến dãy phòng học ngồi chờ.

Sự việc xảy ra vào đúng lúc buổi chiều nóng nực nhất, nên ai có tiết đều lên lớp, còn ai không có thì một là ở thư viện đọc sách, hai là đang ngủ ở trong phòng. Vì vậy lúc đó người chứng kiến cũng không nhiều, trừ Dạ Mặc Nhiễm và Lý Băng Băng ra, thì chỉ còn có năm người, ba nam và hai nữ.

Mấy người không may đó vốn chỉ là đi ngang qua mà thôi, nhìn bản mặt đen kịt của bọn họ, phỏng chừng cũng bị sợ choáng váng cả đi.

Từ bên cửa sổ vừa vặn có thể thấy nơi người chết rơi xuống, Dạ Mặc Nhiễm lười nhác tựa vào đó, bây giờ cũng đã ba giờ rồi.

Xem ra đợi thêm một lúc lâu nữa cũng không đi được, mà có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi trường học sẽ trở nên lộn xộn, hỗn loạn.

Sáng sớm mười một giờ thấy tin tức ở trạm xăng, đến hiện tại cũng đã qua bốn tiếng đồng hồ. Người bình thường bị cắn hoặc bị thương, sau một giờ sẽ bị nhiễm biến dị, cứ đối chiếu với tốc độ này thì bây giờ ở bên ngoài đại khái cũng không thể đi đâu được nữa.

Dạ Mặc Nhiễm một chút cũng không cảm thấy nóng nảy, hơn nữa từ lúc sống lại tới nay, hắn khó mà có được bình tĩnh như bây giờ.

Dạ Mặc Nhiễm nhớ lại tình cảnh đời trước, sau khi tới trường học, hắn lại bị nhốt ở đó, trên người cũng không có chuẩn bị gì, trốn chui trốn lủi, suốt hai ngày không có gì bỏ bụng, thể lực cũng tiêu hao gần hết.

Lúc ấy hắn trốn ở một căn phòng thí nghiệm, trong đó còn có vài sinh viên khác chưa kịp bỏ chạy.

Mấy nam sinh lá gan hơi lớn thấy bên ngoài đã an tĩnh khá lâu, bèn dự định thử chạy trốn.

Kết quả trong trường học có vài tang thi bị mùi vị của bọn họ hấp dẫn mà mò tới, bọn họ vừa sợ vừa quáng quàng chạy về, tang thi vây quanh ở cửa vào không được, liền điên cuồng đập bể cửa kính cửa sổ xông tới.

Phía trước là đàn tang thi đói khát ăn thịt người, phía sau chỉ có bức tường lạnh lẽo.

Dạ Mặc Nhiễm đã thực sự kiệt sức, ngay lúc hắn cho rằng mình sắp chết đến nơi, thì một bàn tay vững chãi ấm áp hiện ra, người kia cứ như vậy giống như từ trên trời giáng xuống mà xuất hiện trước mặt hắn.

Bình Luận (22)

  1. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Nói luôn cho nhg ng chuẩn bị đọc truyện nè truyện có một số vấn đề như sau 1 tác giả vô cùng cuồng thụ rất rất cuồng thụ uk theo t thì Công trong chuyện như vệ sỹ của thụ và nhg tình tiết t thấy vô lý ai ngang ngược rất cuồng thụ thì mới nên đọc nếu quyết đọc thì ko nên đọc điều thứ 3 mắc công lại chửi t 2 Công như cái trong này cảm giác khổ nha rất khổ 3 là t thấy tác giả bảo muốn thiết lập thụ là vương tử cao ngạo hay j ý là cường thụ mà ko pk cái j cx lm đc thánh mẫu thì t thấy cái j cx lm đc ko pk thánh mẫu đâu mà thụ trong này cx ko pk cường thụ ai thk cường thụ như nhg chuyện Trọng sinh khác thì có lẽ sẽ ko thích đâu 4 tác giả trẻ con ng ngôn từ trong truyện ko quá trau chuốt nhg tậm chấp nhận đc ý => đọc thì đọc ko đọc thì kệ đấy là suy nghĩ của t thôi đừng có nhảy vô bình luận chửi t là đc mệt lắm

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có bạn ko đọc nữa thì thôi có ai nói gì đâu, đằng này bạn còn chửi nữa thì người ta bất bình cũng đúng. Với lại bạn nhắn thì bạn nhắn cũng đừng có vt tắt quá nhiều, đọc cũg mất tầm mấy giây để biết từ đấy là từ nào, mẹ mệt vãi ò

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Ủa thì tác giả bảo thụ là cường thụ còn j ko thì t cx chả ns mà t cx chả buồn nói chuỵen vs bn naoc tàn vừa thôi t là nhà ngoại nhg còn ko thk đc thụ thì hiểu bạn não tàn cuồng thụ cỡ nào r còn bn của ban như nào t ko bt . Sát cách chiền đấu ??? Chả thấy cùng nhau chiến đấu ở đâu chỉ thấy lm công khổ sở vì suýt mất thụ thôi pk ở trong hoàn cảnh thù mới hiểu đc ?? Nếu thụ là ng có lý trí bt suy nghĩ lợi và hại ko pk ai cx như thụ

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Xin lỗi nhưng tôi từ đầu có nói bạn là gì ko? Tự dưng bạn nói tôi não tàn bạn nghĩ hay lắm chắc, nhìn cái cách nói chuyện này thì bạn hẳn là người nóng tính và bánh bèo, còn có là ko tôn trọng người khác chưa học môn GDCD hả bạn? Nếu bạn là người trưởng thành thì ít ra còn nói lí lẽ, bình tĩnh hơn một chút. Đằng này nói chuyện kiểu này chắc cũng là hs tuổi dậy thì? Cấp 3, đại học thì cũng ko chắc vì người ta còn nói chuyện kiểu bình tĩnh( tùy người nhưng tôi gặp nhiều hs cấp 3, đại học đều nói chuyện kiểu lịch sự tao nhã:v). Bạn hệ hỏa đúng chứ tôi cũng hệ hỏa nhưng ít ra ko nóng tính như bạn, ít ra tôi còn bt kiềm chế cái tính nóng nảy của bản thân trong giới hạn cho phép ko như bạn, bánh bèo

  2. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Tr ơi đm cây vs lúc gặp nguy sao ko chui vô ko gian bị điên à r xong bị thư sắp chết tình tiết thiếu lô rích quần què v dù chấp niệm bên công thế nào thì cx pk lo cho tính mạng của mk chớ m chớt r công ko khổ chắc tác giả muốn cho tình tiết gay cấn mà t đọc t chỉ tức ói máu ra thôi ( chương 67) đọc từ đầu tới h thấy cx tậm đc nhg đọc đến đây là tức éo bt ns j 1*

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có ai khi yêu là bình thường đâu vả lại mấy truyện như này logic chỉ có 1/4 thôi. Nên đọc phải có tâm trạng thoải mái chứ bạn đang phát cáu xong đọc rồi chửi như thế thì ai dám vào đọc truyện nữa:/

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Lúc đầu đọc t Cx thấy bình thg ok phết sống đọc đền đoạn ý là phát bực luôn ý bt là công thụ yêu nhau nhg mà sao thụ cứ kiểu toàn lm khổ công thôi đã sống một kiếp r thì kiếp này đáng lẽ pk yêu công hơn Cx như để công với lo lắng hơn chứ t thú đằng này sống lại công còn khổ vs mệt mỏi hơn hẳn ổng mà bị bệnh tim chắc chết lâu r tóm lại t là t thấy cái tình tiết ko lô rích mà thiết lập nhân vật thụ Cx chả ra lm sao chán nếu ai mà ko thk kiểu này thì né liền nhé ko đọc xong lại mắc bực mk thui

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Ủa trốn ko gian sau bạn chẳng lẽ giờ đang trong tình thế nguy hiểm cái hèn nhát trốn bỏ ngiu ngoài hả trong khi không gian ko thể để ng khác bít cũg ko thể đem ng sống vô đã hứa bảo vệ công còn bị ám ảnh kiếp trc vì cứu mik nên công phải chết nữa ông sốg lại là vì công mà với lại giờ chẳng lẽ nguy hiểm cái trốn ko chiến đấu để mik mạnh hơn à tính mạng của mik quan trọng nhưng ng ngoài cuộc mới hỉu rõ nhất là trog tình thế như vầy

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Dù có liên lụy đến công thì làm sau công có mệt hg có quạu ch r bn thất ng iu bn bệnh này kia ko lo lắng à huốg chi ngay từ đầu bn ko đọc xuất thân của thụ là gì à ko bít thụ bị bệnh từ nhỏ à thụ ch từg cố gắng khiến mik mạnh mẽ hơn à hơn nữa thụ nếu ko có thụ thì mn còn sống sau

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Hở nguy hiểm cái suy nghĩ chỉ cần mik trốn ko gian mik sống thì công sẽ ko lo ủa r vô ko gian r cái tình hình ở ngoài như nào công còn sống hay chết có binh thương nguy hiểm hg quái vật có mạnh hg mn có đánh lại hg hg bít j lun cái gì cũg phải ỷ lại mik có ko gian nên phải thế này thế kia à lo cho tính mạng mik cái tính mạng công bỏ mik ko cần lo tới vì mik sợ công lo r khổ=)))

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Cái t ns ở đây là có pk là thụ bị bệnh liên luỵ công đâu t cx bị dâu dạ dày t cx bt nó khổ thế nào nhg cái t ns là đáng lẽ ra khi nguy hiểm đến tính mạng thì nên vào ko gian để tránh việc bị thw như thế thì công sẽ yên tâm chiến đấu hơn mà cx an toàn cho thụ đấy bn đọc bạn cx bt là thụ suýt chết đấy thôi lm thế thì thụ vừa bị thw mà công càm bị phân tâm vs trốn trong ko gian ko có j là hèn nhát cả đấy ng ta gọi là sách lược đấy hiểu ko con ng pk co đc duỗi đc lúc nào mà cx khăng khăng một mục thì chỉ có rước hoạ vào thân nếu mà thụ ko muốn công gặp nguy hiểm thì tốt hơn là nên vào không gian để công ăn tâm

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Hình như chúng ta ko cùng mạch não hay sao ấy t ko ns chuyện đánh nhau vs quáy vật maf là chuyện thụ bị bắt để lấy tinh thạch cơ còn chuyện đánh nhau vs quái vật t ko ns cái đáy t hiểu

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      WTF sách lược con người!? Bạn ko phải người trong tình cảnh đấy thì biết làm sao đc? nếu mà như bạn nói là thụ trốn vào ko gian cho công yên tâm nhưng thụ ko trốn là bt vì sao ko? Là bởi vì người ta muốn chiến đấu cùng người mình thương, bạn có người mình yêu rồi thì sẽ hiểu. À bạn thc nhà nội à hay thích cường thụ? Nếu bạn thích cường thụ thì lúc đầu nên nhắn hỏi everyone là :" Thụ trong này là cường hay nhược vậy?" chứ đằng này......................................................................:/ thôi chả buồn nói với những người như bạn, bạn y như con bạn cũ của tôi:/

  3. user
    Tiểu lưu manh bán manh (3 năm trước) Trả Lời

    Đúng đó ,giống em nè hay bỏ bữa sáng nên cũng hay đau bụng nên chỉ ngồi đc một chỗ thui nè `^` hừ !!!!

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→