Chương 41: Kiếp Này Ta Muốn Tung Đòn Mạnh! (1)

“Bí thư yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”

Nói thật, hắn có chút bất ngờ, Hoắc Bá Nho cố ý để hắn kiêm chức chủ nhiệm văn phòng thôn trấn chức vị này.

Dù sao, hắn bây giờ xem như kiêm chức phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy.

Chẳng qua phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy cũng không phải quá bận rộn, hắn trước mắt vẫn là chủ yếu viết tài liệu, hoặc xử lý một ít việc vặt của văn phòng.

Đến lúc đó nếu có cơ hội lại kiêm nhiệm một cái chủ nhiệm văn phòng thôn trấn, cũng không phải không ôm hết được.

“Tốt, vậy cậu đi làm việc đi.”

Một ngày thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Sau tan tầm, bởi vì nhà ăn cũng không có cái gọi là cơm tối, cho nên hắn chỉ có thể ra đường ăn một bữa cơm.

Vừa mới đi ra khỏi ủy ban trấn chưa xa bao nhiêu.

Bỗng nhiên một chiếc ô tô đại chúng đỗ ở ven đường phía trước hạ cửa kính xe ghế lái xuống.

Tiếp theo, một thanh niên đeo mắt kính tơ vàng từ trên xe đi xuống.

“Giang Dật Vân?”

Nhìn thấy người này, Tần Nghị hơi kinh ngạc.

Đối phương tựa như là đang chuyên môn chờ mình?

“Tần Nghị, tán gẫu vài câu?” Giang Dật Vân nhìn Tần Nghị, mơ hồ mang theo một tia kiêu căng.

“Có chuyện gì?” Tần Nghị cau mày, hắn cùng đối phương xem như lần thứ hai gặp mặt, lời từng nói không vượt qua năm câu!

Bỗng nhiên tìm tới, hắn loáng thoáng đã đoán được là chuyện gì!



“Tần Nghị, 25 tuổi, cha mẹ là nông dân, trong rất nhiều thân thích của các người, tổng cộng có 12 người công tác ở thể chế, trong đó một người chức quan cao nhất chỉ là một phó phòng sắp về hưu.”

“Cậu còn có một người em gái đang học đại học! Tôi nói đúng không.” Giang Dật Vân mang theo một nụ cười bí hiểm, nói.

“Cậu muốn nói cái gì!” Sắc mặt Tần Nghị nhất thời lạnh lùng.

Điều tra hắn rõ ràng như vậy, Giang Dật Vân này không đơn giản!

“Rời xa Liễu Tư Tư! Cô ấy không phải cậu loại cóc ghẻ này có thể hy vọng xa vời!” Giang Dật Vân nhàn nhạt nói.

Quả nhiên!

Hắn đã đoán đúng.

Giang Dật Vân này có ý với Liễu Tư Tư, hơn nữa coi hắn thành tình địch.

“Tôi cùng Liễu Tư Tư bạn bè với nhau ở chung như thế nào, nghĩ hẳn không có bất cứ quan hệ gì với cậu nhỉ.” Tần Nghị trầm giọng nói.

Hắn tuy không biết Giang Dật Vân này rốt cuộc có năng lượng lớn bao nhiêu, nhưng sống lại một kiếp, hắn sẽ không dễ dàng hướng những người này cúi đầu.

Nếu vẫn sống khúm núm, vậy còn có gì đáng để mong chờ nữa?

Còn không bằng chết cho xong!

“Cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu tính toán thế nào? Cậu tuy đã cứu Liễu Tư Tư một mạng, giành được hảo cảm của cô ấy, cậu liền muốn dựa vào một tầng quan hệ này leo lên trên nhỉ?”

“Ha ha! Cậu một viên chức nho nhỏ không có bối cảnh gì cũng muốn con cóc ăn thịt thiên nga?” Vẻ mặt Giang Dật Vân đầy khinh thường nói.

“Tôi nói cho cậu, tôi mặc kệ cậu ôm có tâm tư gì, mục đích gì, lập tức rời xa Liễu Tư Tư cho tôi, bằng không, đừng trách đến lúc đó tôi không khách khí! Đối phó cậu một viên chức nho nhỏ, tôi có vô số biện pháp khiếm cậu nếm dủ đau khổ!” Giang Dật Vân cười lạnh nói.

“Tôi nghe nói cậu còn đạt được hạng nhất đấu vòng loại, đến vòng chung kết, tôi muốn khiến cậu một cái thứ hạng cũng không lấy được!”

“Nói xong rồi?” Tần Nghị như nhìn một con chó ngốc nghếch nhìn Giang Dật Vân.



“Ừm?” Sắc mặt Giang Dật Vân hơi kinh ngạc, đối mặt mình uy hϊếp, người này tựa như không sợ một chút nào.

Là ai cho hắn dũng khí?

“Nói xong thì cút mau đi! Chỉ cậu loại con cóc này, ngay cả tư cách làm chó liếʍ Liễu Tư Tư cũng không có!” Tần Nghị cười ha ha.

Câu này tựa như chọc trúng chỗ đau của Giang Dật Vân, thiếu chút nữa xù lông!

“Tần Nghị! Tốt, hay cho một tên mỏ nhọn! Xem ra cậu còn không biết thân phận của tôi, cha tôi chính là phó thị trưởng thành phố Giang Bắc! Cậu một lần này đã thật sự chọc giận tôi. Tôi nói cho cậu, từ hôm nay trở đi, cả đời cậu đều ở lại trấn Thanh Giang đi! Người đắc tội tôi, không có một ai có thể có kết cục tốt!” Giang Dật Vân bắt đầu thẹn quá hóa giận.

Phó thị trưởng thành phố Giang Bắc?

Trong lòng Tần Nghị nhất thời hiểu rõ.

Trách không được Giang Dật Vân này đối với mình thế mà kiêu ngạo như thế.

Phó thị trưởng thành phố Giang Bắc, tên Giang Quang Khải, hắn có nghe nói, kiếp trước cũng từng nghe nói một số sự tích về Giang Quang Khải này.

“Ha ha, người đắc tội cậu không có một ai có kết cục tốt?” Tần Nghị lộ ra một nụ cười bí hiểm.

“Đừng cho rằng cậu có một ông già làm phó thị trưởng đã có thể muốn làm gì thì làm!”

“Tôi cũng nói cho cậu, người đắc tội tôi, tương tự cũng không có kết cục tốt! Hy vọng đến lúc đó cả nhà các người đều đắc tội tôi, cuối cùng tôi sẽ cho các người đi thật chỉnh tề.” Tần Nghị không chút khách khí bật lại.

Không phải chỉ là một tên con quan mà thôi!

Không phải chỉ là một tên phó thị trưởng mà thôi.

Sao phải sợ gã?

Trần Minh đắc tội hắn, bây giờ phải có thể ngồi ăn cơm tù rồi.

Hắn không sợ lại thêm một gã Giang Dật Vân!