Chương 9: Quỷ Kế

“Xuân Yểu, nàng làm rất tốt.” Phó Khiêm Chi ôm Xuân Yểu, đặt một nụ hôn lên môi nàng ta, hai người quấn quýt ôm lấy nhau khiến Hương Nô cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

“Xuân Yểu, sau khi xong việc thì hai tỷ muội nàng cứ để ta lo.” Tay gã vuốt ve tấm lưng Xuân Yểu, Xuân Yểu ngoan ngoãn gật đầu.

“Tỷ tỷ, cứu muội!” Cả người nóng ran, Hương Nô đứng cũng không yên, nhưng thứ xuất hiện trong mắt nàng lại chỉ có bóng dáng quả quyết của Xuân Yểu, Xuân Yểu xoay người, không để ý tới nàng.

“Không được lại đây, không được lại đây!” Hương Nô ôm cơ thể mình muốn chạy trốn, không ngờ lại lảo đảo ngã lên đất, nàng quơ chân trên mặt đất, không tìm được sức để đứng lên.

“Nùng Nùng đừng sợ, ta là Khiêm Chi ca ca đây!” Tình cảm lúc nhỏ không hề giả, gã thật sự thích Hương Nô, ngày Hương Nô bị bán đi, không phải gã không muốn ra tay tương trợ nhưng mẫu thân trong nhà lại lấy cái chết ép buộc.

Bây giờ sóng gió đã qua, đương nhiên gã cũng muốn tìm cách mang Hương Nô về nhưng gã biết số người muốn mua Hương Nô không ít, với tình hình giá mở đầu là ba ngàn lượng thì gã thật sự không dám chắc có thể bắt lấy. Tuy rằng gã là trưởng tử của Phó gia nhưng ở trên còn có thêm hai thứ huynh, dưới có thêm một đích đệ, ai cũng như sói như hổ, rình rập vị trí gia chủ như hổ rình mồi, lão gia Phó gia vẫn chưa ngã xuống, rốt cuộc ai có thể trở thành gia chủ đời kế tiếp thì vẫn chưa chắc được, gã ta không thể nào tiêu tốn ba bốn ngàn lượng chỉ để mua một ngựa gầy được.

Càng không phải nói tiếng tăm của Hương Nô lan xa, ngay cả gã cũng biết số người muốn mua nàng không ít, bên trong không thiếu các cậu ấm thế gia trăm năm ở Giang Nam, số lượng vàng bạc của cải của bọn họ là hằng hà xa số, gã không phải đối thủ của đám quý tộc này.

Để có được Hương Nô, gã đã nghĩ tới phương thuốc cổ truyền này, trước kia từng có người sử dụng quỷ kế âm hiểm này nên cửa phòng của Cạnh Hương Lâu luôn được canh giữ rất chặt chẽ, gã lên kế hoạch biết bao lâu mới có thể tìm được bước đột phá ở chỗ Xuân Yểu.

Mua đêm đầu tiên của kỹ nữ ước chừng một trăm lượng, với sắc đẹp của Hương Nô thì có thể sẽ lên tới hai trăm lượng, tính theo giá cả khi đầu bảng tiếp khách thì cứ một tháng bao mười ngày, ba năm sau chuộc thân cho nàng với giá 500 lượng, như vậy thì tính ra vẫn chưa tới ba ngàn lượng.



“Huynh không được lại đây, ta không muốn!” Hương Nô khóc lóc đáng thương.

“Nùng Nùng đừng sợ, sau này mỗi tháng Khiêm Chi ca ca sẽ bao nàng ít nhất mười ngày, mấy ngày còn lại ta sẽ tìm bằng hữu đáng tin bao hết, nàng không cần tiếp nhiều khách, chờ ba năm sau Khiêm Chi ca ca sẽ chuộc thân cho nàng, nâng nàng lên làm quý thϊếp.” Sức lực giữa nam và nữ luôn có sự chênh lệch, Hương Nô đau khổ giãy giụa nhưng vẫn không có kết quả, lát sau bị Phó Khiêm Chi ôm vào ngực, sải bước đi vào phòng ngủ.

Hương Nô bị quăng lên giường, không ngừng giãy giụa, trên mặt cũng đầy nước mắt, cho dù là mỹ nhân thì lúc khóc lóc nước mắt nước mũi chảy tèm nhem như vậy cũng xấu thật sự.

Có điều ý kiến của Hương Nô không nằm trong kế hoạch của Phó Khiêm Chi: “Nùng Nùng, Khiêm Chi ca ca sẽ mua Xuân Yểu, cũng sẽ mua nàng, đến lúc đó hai người các nàng có thể đoàn viên, ta không chê các nàng đâu.”

Đương nhiên gã không chê rồi, dù sao cũng là thϊếp thất! Chỉ xem như nô tỳ thôi, cho dù là giày rách thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là món đồ chơi thôi à?

Trong lòng Hương Nô tràn ngập ức chế và hận thù, hận bản thân đã từng muốn Phó Khiêm Chi tới cứu mình, đúng là ngốc nghếch chết đi được, cũng hận Phó Khiêm Chi làm chuyện đê tiện, sắp đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

Hương Nô muốn sống sót, vào ngày bị tịch thu tài sản, mẫu thân Hương Nô tự sát ngay trước mặt nàng, trước khi chết mẫu thân còn nắm tay nàng, nói: “Nùng Nhi, dù con đường phía trước của con có dài và trắc trở, chỉ cần bước tiếp thì sẽ đến được đích. Dù giữa đường có chịu thiệt thòi bao nhiêu thì nhất định phải sống sót, chỉ cần con còn sống thì dòng máu của cha với nương mới không biến mất, biết không?” Những lời này của mẫu thân đã xua tan ý muốn tự sát của Hương Nô.

Ca ca và cha bị chém đầu, mẫu thân cũng tự sát, nếu nàng cũng chết thì ai tưởng nhớ cả nhà họ? Thế chẳng phải bằng chứng cho sự tồn tại của bọn họ sẽ biến mất hết sao?

“Ta không muốn!” Hương Nô yếu ớt rống giận, nàng nghiêm túc tiếp thu sự dạy dỗ như ngựa gầy cũng chỉ vì không muốn một cuộc sống sống dở chết dở như thế. Nàng luôn nghĩ rằng làm thϊếp cũng được, chỉ hầu hạ duy nhất một nam nhân mới đủ làm tròn tư tưởng giáo dục mà nàng được dạy từ nhỏ, dù phải giữ trinh tiết thì cũng không đến mức rơi vào kết cục bi thảm ngàn người gối, vạn người cưỡi.