Chương 41: Có lẽ cô thật sự thích Lục Cảnh Ngôn

Cô khẽ đưa tay lên ngực đè nén cảm xúc đang bùng cháy, “Em không phải trẻ con, một CEO như anh hẳn là rất bận rộn đúng không?”

Lục Cảnh Ngôn vờ như không nghe thấy, anh lại tập trung vào máy tính, tự nhiên hỏi, “Buổi thử vai thế nào rồi?”

Ngay sau khi nghe anh nhắc đến buổi thử giọng, đôi mắt của Nhược Hi sáng lên và cô vô thức nói rất nhiều.

“Nó vô cùng vui và thú vị. Buổi thử vai hôm nay hơi đặc biệt. Tôi đã tát Lâm Trà Nhu, hơn nữa tôi còn nhận được lời khen ngợi từ đạo diễn Vương. Trong vài ngày tới...”

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, Lục Cảnh Ngôn bất giác cong môi. Cũng may anh không xen vào chuyện này nếu không cô sẽ không vui vẻ với anh như bây giờ.

Nhược Hi của anh đã lớn và tự lập, không còn là người mềm yếu dễ bị người khác bắt nạt nữa.

Nghĩ cô đã vất vả một buổi, anh vươn tay đưa cho cô một ly trà sữa chân trâu, giả vờ không quan tâm, “Anh tuỳ tiện mua, em có muốn uống không?”

“Cảm ơn.”

Nhược Hi nhìn ly trà sữa trong tay, ngượng ngùng đáp. Trà sữa chân trâu là đồ uống yêu thích của cô, Nhược Hi không ngờ anh còn để ý cả điều đó.

Lúc này, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, chỉ tiếc là Nhược Hi chưa nhận ra.

Khi lamborghini lái vào biệt thự, Nhược Hi mở cửa bước xuống xe nhưng phát hiện ra anh không di chuyển. Cô nhìn lại, hơi thở của Lục Cảnh Ngôn đều đặn, lông mày khẽ nhíu lại, rõ ràng anh đang ngủ.

Cô ra hiệu cho Mạc Vân Hi xuống xe trước, sau đó ngồi vào chỗ cũ, mở wechat và gửi tin nhắn cho Nghiêu Mễ.

Lâm Nhược Hi: Chị Nghiêu, em đã vượt qua buổi thử vai của đạo diễn Vương và đã giành được vai “tiểu hồ ly”.

Nghiêu Mễ: Cái gì? Chính là đạo diễn Vương Gia Vệ đó sao?

Lâm Nhược Hi: Vâng, là ông ấy, xin đừng ngạc nhiên quá.

Nghiêu Mễ: Ôi trời, thật đáng kinh ngạc. Chị sẽ đi cùng em vào lần tới.

Nghiêu Mễ: Nhân tiện, nhà tài chính bí ẩn tàu trợ cho Lâm Trà Nhu có rất nhiều lý lịch phức tạp. Em đừng đối đầu trực tiếp với cô ta trong lúc này và phải hết sức cẩn thận.

Lâm Nhược Hi: Vâng!

Khi tin nhắn được gửi đi, cô cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Nhược Hi quay đầy lại liền bắt gặp đôi mắt hổ phách của anh.

“Hi Nhi, có phải em cố tình đợi anh không?”

Bắt gặp ánh mắt của cô, Lục Cảnh Ngôn phá lệ cười ra tiếng và hỏi cô với sự mong chờ.

“Không...không, tôi chỉ tình cờ tán gẫu mà quên mất thời gian.”

Nói xong, mặt Nhược Hi nóng bừng, cô vội vàng mở cửa xe chạy trốn.

Thực ra chính cô cũng không biết mình vì sao phải đợi anh.

Mãi cho đến khi được hỏi về điều đó, Nhược Hi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Và trước khi cô biết điều đó, Lục Cảnh Ngôn đã ăn sâu vào trái tim cô rồi.

Cô sợ phải đối mặt với anh nhưng cô không thể nào tránh mặt anh. Cô muốn ly hôn nhưng cô sợ là một người xa lạ và không liên quan gì đến anh.

Có lẽ cô thật sự thích Lục Cảnh Ngôn.

Nhưng loại thích này khiến cô hoảng sợ, sợ thất tình, và cũng sợ một lần nữa bị chết tâm...

Vừa bước vào phòng khách, Mộ Thanh Tình liền vui vẻ gọi cô lại.

“An An, mau lại đây, mẹ làm đồ ăn nhẹ cho con.”

Nhược Hi đang rất bối rối, cô không có tâm trạng ăn uống nhưng vẫn kiên nhẫn nói.

“Mẹ, con đi tắm trước, lát con xuống con ăn sau.”

Nói xong, Nhược Hi vội vã lên lầu. Khi trở về phòng, cô khoá cửa lại.

“Abun, Abun ngươi có đấy không? Ta có chuyện muốn hỏi.”

Ngay sau đó, cô thấy một tia sáng loé lên và Abun đang nằm trên ghế sô pha.

“Lâm Nhược Hi, chúc mừng cô đã thử vai thành công.”

Gạt qua vấn đề này, Nhược Hi ảo não nói ra phiền muộn của mình.

“Abun, hình như ta đã thích Cảnh Ngôn rồi, phải làm sao đây?”

Abun gãi đầu bay về phía Nhược Hi rồi ngồi trên vai cô.

“Nhược Hi, thích thì thích thôi, con người ai cũng trải qua cảm giác này, và chỉ cần cô chọn đúng người thì kết quả của hai người sẽ rất đẹp.”

“Có thật không?”

Nhược Hi mơ hồ nhưng lại hi vọng những gì Abun nói là sự thật.

“Nhược Hi, Lục Cảnh Ngôn đối với cô vô cùng chân thành. Nếu cô thích anh ta, nhất định phải nói cho anh ta biết.”

Ngay khi những lời này nói ra, Nhược Hi ngại ngùng đỏ mặt. Cô chưa bao giờ thổ lộ với ai, chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đủ khiến cô xấu hổ.

Abun liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nó ngoe nguẩy vuốt râu.

“Còn ngại ngùng gì nữa, không phải Lục Cảnh Ngôn đã tỏ tình ở đảo Hainan sao?”

Nhược Hi nghĩ về điều đó. Đúng vậy, anh đã tỏ tình với cô và bây giờ cô cần đáp lại tình cảm đó. Dù sao thì cô cũng thích Lục Cảnh Ngôn, Nhược Hi cần có dũng khí để bước về phía anh.

Nghĩ đến đây, cô bước nhanh vào phòng tắm, thỉnh thoảng trong đó lại phát ra một đoạn ngân nga nhẹ nhàng.

Sau khi tắm xong, Nhược Hi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cài chặt chiếc áo choàng tắm và bước tới mở cửa.