Chương 37: đi thử giọng

Mộ Thanh Tình không quan tâm anh nghĩ gì, dù sao bị mẹ thúc giục chuyện kết hôn cũng là chuyện bình thường. Thấy anh không trả lời, bà cũng không giận, dù sao sau này bà sẽ tiếp tục hối thúc. Nghĩ đến đây, Mộ Thanh Tình trở lại phòng ngủ vớ tâm trạng thoải mái.

Trong phòng khách chỉ còn lại “anh em” bọn họ. Không khí dường như trở nên khó xử. Nhược Hi thận trọng đứng đó không biết phải nhìn đi đâu. Nhưng ánh mắt rực lửa cách đó không xa giống như dính chặt lấy cô, thật lâu cũng không có ý định rời đi.

Nhược Hi không thể chịu đựng được nữa, cô lấy hết can đảm để đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, do dự nói:

“Lục Cảnh Ngôn, cũng sắp muộn rồi, anh lên lầu nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi nói xong, cô gần như bỏ chạy. Nhưng cầu thang ở bên cạnh Lục Cảnh Ngôn và anh đã nắm lấy cánh tay Nhược Hi khi cô đi qua. Chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai.

“Hi Nhi, sau khi nghe mẹ nói, em có gì muốn nói với anh không?”

Nhược Hi cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Lục Cảnh Ngôn, anh nói sẽ cho tôi thời gian thích ứng.”

Cô cứ nghĩ rằng sau khi nói lời này, Lục Cảnh Ngôn sẽ để cô đi. Điều đáng tiếc là thay vì buông tay, anh đã tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Ngày mai đi thử giọng?”

Cô đột ngột ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, thậm chí còn có chút tức giận.

“Làm sao anh biết?”

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày bất lực, biết cô sẽ nghĩ lệch lạc, không nhịn được lên tiếng giải thích.

“Thím Trần nói với anh rằng em ở trong phòng cả ngày và đang nghiêm túc chuẩn bị cho buổi thử giọng.”

Sau khi nghe lời giải thích, sắc mặt Nhược Hi dịu đi đôi chút. Cô còn tưởng rằng căn phòng bị anh giám sát nên suýt chết vì tức giận.

Lục Cảnh Ngôn nhìn khuôn mặt cô liên tục thay đổi, ánh mắt khẽ đảo, nhẹ nhàng nói:

“Đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai anh sẽ phái người đón em. Em tự mình qua đó, anh lo lắng.”

Nói xong anh buông cô ra, đi thẳng về phía cửa. Nhược Hi nhìn anh rời đi và sững người trước khi bước lên lầu.

Giờ phút này, tâm trạng cô rất phức tạp, như thể cô đã vô tình làm tổn thương Lục Cảnh Ngôn.

...

Ngày diễn ra thử giọng.

Nhược Hi dậy từ sớm để trang điểm nhẹ, chọn một chiếc váy dài màu trắng, khoác thêm áo khoác rồi vội vã xuống lầu. Vì vẫn còn sớm nên Mộ Thanh Tình và thím Trần vẫn chưa dậy.

Nhưng khi vừa mở cửa ra, Nhược Hi đã thấy một chiếc Lamborghini màu trắng đang đậu ở cổng, bên cạnh là người phụ nữ đang đứng nghiêm chỉnh. Mạc Vân Hi nhìn thấy cô thì liền đi tới cúi chào và từ tốn nói:

“Chào thiếu phu nhân, tôi là Mạc Vân Hi, theo lời thiếu gia, tôi đến để đưa cô đến địa điểm thử giọng.”

Được gọi là phu nhân, Nhược Hi không quen lắm nên cô ngượng ngùng cười với Mạc Vân Hi, xấu hổ nói “cảm ơn.”

Lục Cảnh Ngôn thật bá đạo. Nếu đã chu đáo chuẩn bị xe thì cô cũng chỉ có thể ngồi. Buổi thử giọng bắt đầu lúc chín giờ, khi cô đến thì đã rất đông. Cô nghĩ rằng sẽ có nhiều người nhưng cô không ngờ nó lại nhiều đến vậy.

Tuy vậy Nhược Hi vẫn còn tự tin. Cô điền vào mẫu đăng kí, cất áo khoác ở khoác ở ngoài rồi theo đám đông đến phòng chờ. Trước khi cô đến đó, cô thấy một nhóm phóng viên vây quanh cửa ồn ào, náo nhiệt.

Bởi vì bị các phóng viên cản trở nên gây ra sự ùn tắc, đám đông đi thử giọng đã bị dừng lại giữa chừng. Dẫu có chút phiền muộn nhưng họ không dám nói ra. Nhược Hi khó hiểu, cô tiến lên trước vài bước liền nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng cũng khiến cô chán ghét kia.

“Mọi người đừng chặn ở đây, sẽ ảnh hưởng tới những người thử giọng khác. Các bạn có thể hay không hãy đứng sang một bên?”

Đó là Lâm Trà Nhu. Cô ta mặc một chiếc váy trắng và trang điểm rất nhẹ, tạo cho người nhìn cảm giác tươi tắn, ấm áp và ngọt ngào.

Lời nói của cô ta khiến những phóng vừa đang cản đường trong phút chốc phải lui sang một bên và cuối cùng phải nhường đường. Đồng thời Lâm Trà Nhu nhận được rất nhiều lời khen ngợi và tán dương từ đám đông.

“Lâm Trà Nhu là một người tốt. Cô ấy là ngôi sao lớn nhưng vẫn khá khiêm tốn.”

“Đúng vậy, tôi rất thích cô ấy.”

“Cô ấy nổi tiếng là người lương thiện. Quả thực khi chứng kiến cảnh tượng hôm nay, cô ấy giống y hệt trong lời đồn.”

“...”

Nghe đến đây, Nhược Hi nở nụ cười không rõ hàm xúc. Cô cảm thấy thật mỉa mai nhưng hôm nay cô không muốn tranh cãi với cô ta.

Nhược Hi đi theo sau đám người nhưng vừa đến cửa đã bị Lâm Trà Nhu chặn lại.

“Tiểu Hi, sao em lại tới đây? Em có biết rằng đạo diễn Vương Gia Vệ ghét nhất chính là loại người đi cửa sau không?”