Tô Miên âm thầm cao hứng, cư nhiên khen thưởng kim tiêm, về sau cô có thể tiêm cho người ta.
Khi đó kim tiêm còn chưa có công năng tiêu độc, mỗi lần sử dụng trước cần phải dùng nước sôi tiêu độc.Đem Đại Hoa, Tiểu Hoa mang về dược tháp, Tô Miên cẩn thận mà quan sát trong chốc lát, phát hiện Đại Hoa Tiểu Hoa vẫn có điểm không giống nhau.Đại Hoa màu lông trắng thuần, không có một sợi tạp mao.
Tiểu Hoa trên đuôi lại có một nhúm lông khác màu, không nhìn kỹ căn bản phát hiện không được.Lúc này lại là kim quang chợt lóe, 【 Đại Hoa bị thương, cô có thể ở trên người nó luyện tập tiêm kim! 】Như vậy cũng được sao? Kế tiếp Tô Miên nhìn Đại Hoa liền có một loại cảm giác thấy chuột bạch thực nghiệm, trong mắt sáng lên.Ở trên người Đại Hoa thử hai lần, thấy Tô Miên lại giơ kim tiêm lên, Đại Hoa sợ tới mức liên tục lui về phía sau, một đôi mắt đỏ bừng lóe nước mắt.Đại Hoa đều sắp khóc, rõ ràng nó bị thương chỉ cần một mũi là được, nhân loại này đã tiêm vào hai mũi, còn muốn tiêm thêm.Thấy Tô Miên lại đi tới, Đại Hoa chân mềm nhũn dứt khoát bất động, quỳ rạp trên mặt đất nức nở.
Có biện pháp nào, nó hiện tại chạy cũng không lại co.“Ngoan ha, một kim cuối cùng.” Tô Miên cũng không muốn tiêm mũi thứ ba, nhưng trên nhiệm vụ yêu cầu cần thiết tiêm vào ba lần, cô còn luyến tiếc thuốc đó.Tô Miên liên tục tiêm vào ba mũi, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được kỹ năng tiêm kim, giá trị nhân tâm lại gia tăng được 5, hiện tại giá trị thể lực của cô đã lên tới 32, giá trị nhân tâm 14, tinh thần lực vẫn là 0.Lại hái cho Đại Hoa một ít cỏ, Đại Hoa lúc này mới có tinh thần.
Trấn an xong Đại Hoa, Tô Miên lại xới đát cho dược điền, bắt sâu, làm cỏ.Dược liệu mọc lên tươi tốt làm Tô Miên vui sướиɠ không thôi.Bạch truật, kiện tì tốt cho dạ dày, ngăn tả trừ lạnh, giảm ho tiêu đờm.
Đương quy, bổ máu bổ tâm, trị mất ngủ, đau nhức chân tay.Đều là dược liệu thường dùng, đặc biệt là cái niên đại này, nông thôn thảo dược khan hiếm, nhà Tô Miên địa phương lại không có diện tích gieo trồng lớn.Tô Miên từ dược trong tháp đi ra, liền nghe thấy một trận thanh âm ồn ào.“Mẹ, chính là hắn dùng ná đánh con!” Tiểu Lục Tử ôm đầu, khóc sướt mướt mà chỉ vào Tô Cẩm Long.Tô Miên cùng Hà Cần đều tới cửa, cũng hoảng sợ, trán Tiểu Lục dùng ngón tay che lại đều là máu.“Là hắn đoạt gà rừng của anh họ trước, còn lấy ná bắn anh họ, con mới ra tay!” Tô Cẩm Long vẻ mặt chính nghĩa, còn không biết mình sai ở nơi nào.Tô Miên kêu to không tốt, quay đầu lại cô cần phải đem Tô Cẩm Long dạy dỗ lại thật tốt.Tô Cẩm Long chính là quá có tinh thần trọng nghĩa, lại thích thay người khác xuất đầu, nếu không kiếp trước cũng sẽ không bị người ta lợi dụng.“Chị dâu, chị nói làm sao bây giờ đây, đầu Tiểu Lục nhà tôi đều bị thương, chảy nhiều máu như vậy.
Trẻ con đánh nhau nào có ra tay nặng như vậy, thầy Mã lại ra cửa, làm tôi cô nhi quả phụ này nhưng sống như thế nào a!”Tiểu Cao tức phụ ở tại sân nhà Tô Miên, nói xong ngồi dưới đất liền khóc kêu trời gọi đất lên, “Tiểu Lục Tử, con nếu là có cái gì không hay xảy ra, mẹ cũng không sống nữa.”Tiểu Lục Tử vừa thấy mẹ hắn khóc, càng ủy khuất, cũng đi theo khóc lên.Ba Tiểu Lục Tử mấy năm trước thời điểm đi lên núi bị ngã chết, cô nhi quả phụ, người trong thôn vốn rất chiếu cố mẹ con bọn họ.Tiểu Cao tức phụ lại là người tham lam, vừa thấy người trong thôn đối với mẹ con bọn họ tốt, liền trở nên tham lam.Chỉ cần vật còn sống vào trong sân nhà bà ta liền thành của nhà bà ta, tiến vào vườn rau nhà người khác muốn lấy gì liền lấy, ngay cả dưa chuột già người ta lưu trữ làm giống đều không buông tha.Hôm nay Lý gia mất một con gà, ngày mai Trương gia mất một con ngỗng, thời gian dài, người trong thôn cũng không ai nguyện ý giúp đỡ mẹ con bọn họ..