Chương 7: Trung thu gia yến (hạ)

Tử Oánh theo tiểu nha hoàn

đi

một

đoạn

thì

một

tiểu nha hoàn mặc y phục xanh hớt hải chạy đến.

“ Tam tiểu thư, phòng bếp

đã

xảy ra chuyện, người mau đến xem

một

chút.” Tiểu nha hoàn thở hổn hển

nói.

Phòng bếp xảy ra chuyện?

Chẳng lẽ nha hoàn này mới

thật

sự

là người của Hoàng di nương? Nha hoàn lúc nãy là lão phu nhân sai đến?

Tử Oánh hơi sửng sốt, nhìn nha hoàn áo xanh

nói

“ Xảy ra chuyện gì?”

“ Nô tỳ

không

biết, nô tỳ chỉ là

đi

truyền lời thôi.” Ngụ ý là phát sinh chuyện gì cũng

không

liên quan đến nàng ta.

Đây

đã

là bẫy vì nàng mà thiết lập, nàng

không

nhảy vào, sao có thể vừa ý Hoàng di nương?

Kiếp này nàng cũng

sẽ

không

vì khϊếp đảm mà lùi bước.

“ Tiểu thư, chúng ta vẫn là đến gặp lão phu nhân trước.” Đào nhi ở phía sau

nói.

“ Đào nhi, ngươi

đi

gặp lão phu nhân, ta đến phòng bếp nhìn xem.” Tử Oánh quyết định rất nhanh, mặc kệ phòng bếp có xảy ra chuyện gì hay

không, đây là việc liên quan đến thể diện Thẩm gia,

không

thể để xảy ra sai lầm nào, nếu lão phu nhân tìm nàng có việc

thì

cũng

sẽ

hiểu được dụng ý của nàng.

“ Nhưng tiểu thư…” Đào nhi vội vàng

nói.



đi

thôi.” Tử Oánh vỗ tay Đào nhi.

Tử Oánh

đi

theo nha hoàn mặc y phục xanh đến phòng bếp.

trên

đường

đi, Tử Oánh ngửi được

trên

người nha hoàn này có mùi huân hương nồng nặc,

một

tam đẳng nha hoàn có thể có huân hương thượng hạng như vậy?

Nàng lập tức cảnh giác, nhưng vẫn chậm

một

bước,

trên

đường từ hoa viên đến phòng bếp phải

đi

qua vài chỗ hẻo lánh, nàng bị huân hương làm cho choáng váng,

trên

người dần

không

còn khí lực, nàng muốn gọi người đến, nhưng lại

không

thể phát ra thanh

âm

nào.

Cũng may y thức của nàng vẫn còn thanh tỉnh.

“ Tam tiểu thư, nô tỳ cũng là phụng mệnh làm việc, ngài, ngài…” Còn chưa

nói

xong, người

đã

bỏ chạy.

Tử Oánh vô lực ngã

trên

mặt đất, tâm tư Hoàng di nương

thật

ngoan độc, nàng vẫn là chủ quan, cho rằng hậu viện nhiều người bà ta

sẽ

không

dám hành động.

Nàng quên rằng, hậu viện mới là nơi nguy hiểm, dơ bẩn nhất, tựa như năm đó trong hậu cung nàng sinh hạ Lân nhi.

Huệ phi sử dụng kế vu hại nàng hãm hại nhị hoàng tử, từ trong cung của nàng tìm ra chứng cứ, cung nữ của nàng đứng ra chỉ điểm.

Uyển

âm

một

mực chắc chắn nàng là chủ mưu, muốn hại nhị hoàng tử để Lân nhi của nàng thành hoàng tử duy nhất.

Nàng

không

có đường chối cãi,

không

có gì xác thực hơn việc muội muội của nàng đứng ra làm chứng, quả nhiên Hoàng thượng nghe xong giận tím mặt, biếm nàng vào lãnh cung. Còn làm liên lụy đến đứa con bé

nhỏ

của nàng.

Nàng ở lãnh cung nản lòng thoái chí, nàng hận Uyển

âm, hận Huệ phi, hận Hoàng hậu ở phía sau trợ giúp, nàng cũng hận Hoàng thượng vì

đã

không

tin nàng.

Nhưng nàng

không

tuyệt vọng.

Uyển

âm

bóp chết con nàng trước mặt nàng, nàng cảm thấy trời đất sụp đổ.

Nàng

không

còn gì để lưu luyến,

không

chút do dự uống ly rượu độc của Uyển

âm.

Tử Oánh suy nghĩ,

không

biết đâu là mộng cánh, đâu là

hiện

thực.

đã

thật

lâu nàng

không

nghĩ về kiếp trước, nàng đem tất cả biến thành nỗi hận với Hoàng di nương và Uyển

âm.

“ Tam tiểu thư ở trong này a, hắc hắc.” Nửa khắc sau vang lên

một

giọng

nói

đê tiện, Tử Oánh muốn quay đầu nhìn cũng

không

thể.

không

biết là ai, cũng

không

biết bên Đào nhi lúc này như thế nào?

“ Đừng dài dòng, chúng ta mau đem Tam tiểu thư vào phòng, vừa được ôm mỹ nhân, lại còn nhận được bạc.”

Hoàng di nương muốn hủy danh tiết của nàng!

thật

là tâm tư ngoan độc, nếu nàng bị hai người kia chạm vào, nếu

không

bị đưa đến từ đường xuất gia, cũng

sẽ

bị gả cho hai bọn

hắn.

Đời này nàng

sẽ

không

có cơ hội xoay người.

Tử Oánh muốn phản kháng, là nàng khinh địch, nàng

không

nên tự tin như vậy, tự cho là nàng sống hơn

một

đời, là có lợi thế hơn so với người khác.

“ Tam tiểu thư, đừng phản kháng, con đường này

không

người qua lại, nha hoàn của ngươi còn khó bảo toàn bản thân, ngươi tiết kiệm sức

đi.” Giọng

nói

này là của nam nhân

nói

chuyện đầu tiên.

Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt, ông trời để nàng sống lại, chẳng lẽ là vì để nàng chịu nỗi khuất nhục này sao?

“ các ngươi là ai? ở đây làm chuyện gì?”

một

giọng

nói

trầm ổn vang lên.

Nhiều năm sau, Tử Oánh vẫn luôn nhớ tới giọng

nói

như thiên

âm

này.

Nếu Tử Oánh có thể nhìn thấy,

sẽ

thấy

một

thiếu niên mặt mũi hăng hái, lông mày hơi nhíu lại,

một

thân tơ lụa xanh ngọc, chỉ vào

một

nam nhân muốn động thủ hỏi.

“ Ngươi là người nơi nào? Cút, đừng làm hỏng chuyện tốt của gia.”

“ Chuyện tốt?” Thiếu niên nhìn thoáng qua thiếu nữ

không

thể động đậy

trên

mặt đất, búi tóc loạn, khuôn mắt trắng bệch, vì khẩn trương mà chảy rất nhiều mồ hôi.

thật

sự

chật vật.

Thiếu niên nhìn thấy cảnh này

thì

hiểu được

đang

xảy ra chuyện gì,

một

tay đem hai nam nhân đáng khinh đánh kêu cha gọi mẹ.

Hai nam nhân bị đánh

không

thể động đậy, nằm

trên

mặt đất liên tục cầu xin tha thứ.

Thiếu niên cũng

không

nhìn hai người, chỉ quát

một

tiếng “ Cút”. Hai nam nhân kia nhịn đau, khập khiễng rời

đi.

Mỹ nhân tuy tốt, bạc cũng tốt, nhưng phải có mạng để hưởng a.

Tử Oánh muốn cảm tạ ơn cứu mạng nhưng cả người lại

không



một

chút khí lực.

“ Nha hoàn của



nương đâu.” Thiếu niên mở miệng, cách chỗ nàng

không

gần

không

xa.

“….”

Thiếu niên ý thức nàng

không

thể mở miệng,

không

động đậy,

nói

một

tiếng “ thất lễ” rồi bắt mạch cho nàng.

Tử Oánh chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, thiếu niên

đã

bắt mạch cho nàng.





nương trúng phải mê hồn hương, cũng may lượng

không

lớn.

một

khắc sau

sẽ

không

sao.” Thiếu niên ôn nhu

nói.

Thiếu niên thả lại bên cạnh Tử Oánh

một

chiếc khăn tay “ Cáo từ”

một

khắc sau, Tử Oánh có thể động đậy, nàng chậm rãi nhặt khăn

trên

đất,

trên

góc khăn thêu

một

chữ “Trang”,

trên

đó còn nhàn nhạt mùi trúc.

“ Tiểu thư, Tiểu thư, người

không

có việc gì chứ.” Đào nhi và Tân ma ma chạy về phía nàng, thấy nàng

không

có việc gì

thì

thở phào

một

hơi.

Tử Oánh đem khăn tay cất vào tay áo.

“ Tiểu thư làm lão nô sợ muốn chết.” Tân ma ma vừa

nói

mắt

đã

nổi lên hơi nước.

“ Ma ma ta

không

sao, Đào nhi mau dìu ta đứng lên.” Đào nhi và Tân ma ma lập tức dìu Tử Oánh lên.

“ Sao các ngươi biết ta ở trong này?” Tử Oánh để Đào nhi giúp sửa sang lại y phục hỏi Tân ma ma.

“ Là Xảo nhi, Xảo nhi phát

hiện

Quýt nhi ở tây sương phòng lén lút, muốn dọa Quýt nhi

một

trận,

không

ngờ phát

hiện

Quýt nhi

đang

lén lút giấu khăn của nam nhân trong giường của tiểu thư..” Tân ma ma giận dữ

nói

“ Lão nô vội vàng sai Lê nhi

đi

tìm Đào nhi và Tiểu thư, kết quả nơi nào cũng

không

tìm thấy, lão nô liền biết

đã

sảy ra chuyện.”

“ Tiểu thư người trúng mê hồn hương?” Tân ma ma

không

nói

chuyện sau đó mà hỏi ngược lại Tử Oánh “ Cả người

không

có khí lực, ý thức lại thanh tỉnh?”

Tử Oánh hơi sửng sốt “ Sao ma ma lại biết?”

không

chỉ Tử Oánh kinh ngạc, cả Đào nhi cũng giật mình.

“ Sau khi Lão nô bị trục xuất ra khỏi phủ, liền làm hương liệu sống qua ngày, tất nhiên là nhận ra đưuọc.”

“ Ma ma

đã

chịu khổ rồi, sau này Đào nhi hãy chăm sóc ma ma

thật

tốt, ngày khác ma ma hãy chỉ cho Đào nhi cách phối hương liệu, chúng ta

không

thể mãi bị động như vậy được.” Cho dù về sau vào cung muốn sống yên ổn.

“ Vâng”

“ Lão nô tuân mệnh.”

Tử Oánh ổn định tinh thần, cảm giác thân thể

không

hư nhược nữa, chậm rãi

đi

về phía trước “ Đào nhi, vừa nãy xảy ra chuyện gì?”

“ Hồi tiểu thư, sau khi cùng tiểu thư tách ra, nô tỳ

đi

theo tiểu nha hoàn đến chỗ Lão phu nhân, kết quả

trên

đường tiểu nha hoàn kia bị đau bụng, nô tỳ cũng bị thế, Lê nhi tìm thấy nô tỳ trong..” Đào nhi

nói

tới đây có chút ngượng ngùng.



hiện

tại ngươi cảm thấy thế nào?”



đã

tốt hơn nhiều a, nhưng vẫn muốn

đi

…. Tiểu thư là nô tỳ vô dụng.”

Tử Oánh

không

ngăn việc nàng tự trách,

hiện

tại

không

để nàng

nói

ra, nàng

sẽ

mãi mang gánh nặng này trong lòng, đây là điểu Tử Oánh

không

muốn nhìn thấy nhất.

“ Tiểu thư, Đào nhi cũng trúng dược liệu, nhưng dược liệu này chỉ làm cho người ta muốn

đi

Xí phòng.”

“ Được rồi, chúng ta về Phù Dung viện thay đồ, sau đó tính toán.”

Xem ra nha hoàn lúc đầu là do lão phu nhân phái đến. Uyển

âm

biết

âm

mưu của Hoàng di nương nhưng lại

không

biết kế hoạch cụ thể, thấy có nha hoàn đến mời nàng

đi

lại tưởng là người của Hoàng di nương.

Hoàng di nương muốn hủy danh tiết của nàng, khoản nợ này nàng nhất định phải đòi!

Trong Phù Dung viện, Quýt nhi bị nhốt trong phòng Xảo nhi, Xảo nhi nhìn chằm chằm nàng ta.

“ Đào nhi, ngươi nghỉ ngơi

đi, ta mang Xảo nhi và Lê nhi ra ngoài.”

Đào nhi cũng biết

hiện

tại

không

thể giúp gì, gật đầu xác nhận, trong lòng lại càng hận người khiến nàng bị đau bụng.

Nàng

không

kịp thời

đi

gặp lão phu nhân, nhất định

sẽ

làm lão phu nhân

không

thoải mái. Dù

hiện

tại nàng

đi

cũng

đã

chậm,

không

bằng chờ mọi việc kết thúc rồi đến thỉnh tội.

“ Xảo nhi, ngươi

đi

tìm Liễu di nương,

nói

với di nương…….., di nương nhất định

sẽ

đồng ý.”

“ Vâng, nô tỳ

đi

ngay” Xảo nhi hùng hổ chạy

đi.

Hai người kia chắc chắn

sẽ

đến chỗ Hoàng di nương bẩm báo, nhưng hậu viện nhiều người, Hoàng di nương biết cũng

không

thể biết sớm được,

không

đủ thời gian để thay đổi, nàng chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng này, bày ra

một

cục diện.

“ Tân ma ma, ma ma đem người lục soát

thật

kỹ viện

một

lần, đem tất cả những thứ

không

sạch

sẽ

tìm ra.”

“ Vâng”

Nàng chải lại tóc, mang theo Lê nhi đến Vạn Cúc đường của Lão phu nhân.

Vạn Cúc đường vẫn náo nhiệt, tinh thần lão phu nhân

không

tệ, xem ra bệnh

đã

khỏi.

“ Cháu

gái

thỉnh an Lão phu nhân, cháu

gái

đến chậm, mong Lão phu nhân lượng thứ” Tử Oánh hành lễ với lão phu nhân, Hoàng di nương thấy Tử Oánh, mặt hơi biến sắc.

“ Làm gì mà bây giờ mới đến?” Lão phu nhân ngữ khí nhàn nhạt,

trên

mặt vẫn là tươi cười.

“ Phòng bếp có

một

số việc, cháu

gái

sợ nhiễu đến khách quý nên cháu

gái

tự làm chủ đến phòng bếp trước, thỉnh tổ mẫu tha thứ.”

“ Cháu

gái

của người

thật

đoan trang, giỏi giang lại khiêm tốn,

thật

làm cho người ta thích.

không

biết về sau công tử nhà ai có phúc rước được nàng dâu như vậy.”

nói

chuyện là

một

phu nhân mặc lụa Bích Hà thêu khổng tước, đầu vấn trụy mã kế, mang

một

đôi thoa tinh ngự phượng khảm hồng ngọc, trước trán mang bộ diêu kim tứ điệp.