Chương 6: Trung thu gia yến

Khi Tử Oánh đến Vạn Cúc Đường, Tiết ma ma

đang

hầu hạ Lão phu nhân rửa mặt chải đầu, Tử Oánh hơi sửng sốt, sao hôm nay Lão phu nhân lại dậy trễ như vậy?

Lão phu nhân mặc

một

thân y phục màu lam thêu tú ngân kim thải, đầu mang bộ diêu Xích Kim,

một

đôi khuyên trân châu nam hải,

nhẹ

nhàng nhưng lộ ra ung dung, quý phái, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều.

“ Cháu

gái

thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu cảm thấy thân thể tốt hơn chưa?”

Lão phu nhân cười với nàng “ Tốt hơn nhiều, làm khó con luôn phải đến thỉnh an.”

“ Xem tổ mẫu

nói

kìa, cháu

gái

không

thể ở bên người chăm sóc,

đã

là bất hiếu, tổ mẫu còn trêu ghẹo cháu, cháu

không

nghe theo người.” Tử Oánh

nói

xong bĩu môi, lôi kéo tay Lão phu nhân, nơi hậu viện này Lão phu nhân chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.

“ Miệng con

thật

là ngọt, lại còn bố trí bà lão này.” Lão phu nhân nhìn thần thái của Tử Oánh, biến hóa của nàng trong nửa năm nay bà luôn xem ở trong mắt,

không

còn nhút nhát, yếu đuối, nay nàng cơ trí, xử lý mọi việc thỏa đáng, ban đầu bà giật mình sau đó cảm thấy vui vẻ, nếu dạy dỗ thỏa đáng, về sau nàng nhất định có thành tích.

Tử Oánh cúi đầu khóe môi nở nụ cười.

“ Đến giờ cơm? Tuổi càng ngày càng nhiều, khó có hôm lại ngủ ngon như vậy.” Đây là bà

đang

giải thích lý do dậy muộn. “ Là cháu đến sớm, kiếm cơm của tổ mẫu a.” Tử Oánh vừa

nói

xong, tiểu nha hoàn báo Tứ tiểu thư và di nương đến.

“ Cho các nàng vào

đi.”

Uyển

âm

bước vào, mặc y phục màu hồng thêu hoa hồng, đầu mang trâm Xích Kim gắn hồng ngọc,

một

đôi khuyên tai trân trâu, miệng

anh

đào

nhỏ

nhắn, mỹ lệ, kiều diễm.

không

thể

không

nói, Uyên

âm

có thể được Hoàng Thượng sủng ái, tư sắc tất nhiên

không

thể bình thường.

Trái lại, Tử Oánh

một

thân y phục màu trắng thêu phù dung, đầu cài

một

bộ trâm ngọc, khuyên tai phỉ thúy, khuôn mặt thanh tú

không

trang điểm, làn da trắng như trứng gà bóc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời, đơn giản mà tao nhã, là

một

phiên bản động lòng người khác.

Tử Oánh cười cười, nhìn Uyển

âm

hành lễ với mình “ Muội muội”

Uyển

âm

kiêu ngạo nhìn Tử Oánh, lạy Lão phu nhân “ Tổ mẫu, cháu

gái

chúc ngài ngày nào cũng là ngày hôm nay.”

Lão phu nhân nhìn hai cháu

gái

trước mặt,

một

kiều diễm,

một

đoan trang, về sau Lão đại chắc cũng chỉ dựa vào hai nữ nhi này.

“ Uyển

âm

đứng lên

đi, con cũng

đã

là đại



nương, sau này

không

thể bướng bỉnh, phải học tập tỷ tỷ con.”

Trong mắt Uyển

âm

hiện

lên vẻ

không

phục, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

“ Ngồi xuống

đi.” Lão phu nhân

nói

xong, có nha hoàn mang điểm tâm lên.

Các di nương cũng trang điểm xinh đẹp. Hoàng di nương mặc gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng, Nếu nàng nhớ

không

nhầm, gấm Tứ Xuyên này chỉ có hai cuộn,

một

cuộn ở chỗ Lão phu nhân,

một

cuộn khác Lão gia thưởng cho Hoàng di nương.

Lão phu nhân cũng

không

có may y phục hoa lệ như vậy, Hoàng di nương đây là đánh vào thể diện của Lão phu nhân.

Quả nhiên khi nhìn thấy y phục của Hoàng di nương, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống

không

hỏi han đến nàng ta. Hoàng di nương nhìn sắc mặt của Lão phu nhân cũng hối hận vô cùng, đều là bà ta hiếu thắng, muốn thể

hiện

trước mặt Lão phu nhân. Lão phu nhân vốn

đã

giận bà ta, nay lại càng sinh khí, bà ta còn trông vào Lão phu nhân đem bà ta phù chính, lão bất tử này, sao còn

không

chết?

Liễu di nương lại rất thanh nhã,

một

thân y phục Tố Tú nguyệt, vấn tóc phao gia kế, mang đôi trâm ngọc. Luận thân phận, Liễu di nương là quý thϊếp, thân phận cao hơn Hoàng di nương, nhưng lại luôn điệu thấp.

Nhưng Hoàng di nương có Uyển

âm.

Mẫu bằng tử quý, mẫu cũng bằng nữ quý.

Kiếp trước sau khi Uyển

âm

lên làm Quý nhân, Lão phu nhân liền làm chủ đem Hoàng di nương phù chính.

Đời này nàng

sẽ

làm cho Hoàng di nương

không

lên nổi mặt bàn!

Các di nương khác cúi đầu, lúc đầu khi biết lão gia

không

đi

chỗ của Hoàng di nương mà

đi

chỗ của Liễu di nương, các nàng cảm thấy có chút hi vọng, nhưng giờ

thì

các nàng xem như hiểu rồi.

Muốn tranh cũng tranh

không

được.

“ Lão phu nhân,

không

biết năm nay các



nãi nãi

sẽ

mang bánh trung thu có nhân mới gì a.” Hoàng di nương

nói.

thật

là hảo tâm tư, biết



Lão phu nhân

đang

giận bà ta, mà còn bày ra vẻ mặt

không

có việc gì xảy ra, vui vẻ thảo luận với Lão phu nhận.

Quả nhiên Lão phu nhân mỉm cười “ Cũng là nhà chồng các nàng dung túng, hàng năm đều để ngoại tôn, ngoại tôn nữ mang bánh trung thu cho ta, cũng

không

sợ chị em chồng chê cười.” Ngữ khí cũng

không

có nửa phần lo lắng.

“ Đó đều là do các



nãi nãi như hoa như ngọc, nhà ai cũng thích.” Hoàng di nương tiếp tục vuốt mông ngựa.

“ Tổ mẫu, Vận Điềm tỷ tỷ cũng tới a.” Uyển

âm

làm nũng

nói.

Vận Điềm là đích nữ của tiểu



cô, từ

nhỏ

giao hảo với Uyển

âm, kiếp trước Uyển

âm

có thể vào cung, Vận Điềm giúp đỡ

không

ít.







của ngươi chắc là cho tiểu hầu nhi đó

đi

a.” Lão phu nhân thoải mái cười

nói.

“ Chuyện gì làm mẫu thuân cao hứng vậy a?” Thẩm lão gia bước vào

“ Lão gia.” Các di nương hành lễ với Thẩm lão gia, Tử Oánh và Uyển

âm

cũng đứng lên phúc thân.

Thẩm lão gia phất tay cho mọi người đứng lên.

“ Phụ thân, tổ mẫu

đang

nói

đến Vận Điềm biểu tỷ a.” Uyển

âm

mở miệng giải thích.

“ Ồ? Nếu Vận Điềm đến để cho nha đầu đó bồi bên mẫu thân” Thẩm lão gia mỉm cười

nói

“ Gần đây Tử Oánh và Uyển

âm

quản gia

không

tồi, thực đơn cũng rất tốt.”

“ Đa tạ phụ thân khích lệ, là Tiết ma ma chỉ đạo hảo, con và Uyển

âm

là dính hào quang của Tiết ma ma a” Tử Oánh phúc thân

nói.

“ Tam tiểu thư

thật

là lại làm khó lão nô.” Tiết ma ma vội hành lễ,

không

dám nhận.

Tam lão gia vội mang phu nhân của

hắn

Lâm thị cùng con trai trưởng Thẩm Thiên Hạo, đích nữ Thẩm Trầm Nhan vào thỉnh an Lão phu nhân.

“ Mẫu thân, hài nhi đến chậm, mong người lượng thứ.” Tam lão gia hơi hạ thấp người,

hắn

cũng

không

thể cúi sâu như đại lão gia, vì thân thể

hắn

béo, có chút

không

tiện.

thật

có ý tứ.

Tam lão gia được nuôi dưới danh nghĩa Lão phu nhân, được lão phu nhân cho sản nghiệp, vì sao trừ lễ tết Tam lão gia cũng

không

bao giờ hồi phủ?

“ Con đến

đã

làm ta

thật

cao hứng.” Lão phu nhân gật đầu.

Lâm thị cùng các con cùng bái kiến Lão phu nhân.

“ Tiết ma ma, mang điểm tâm mà phòng bếp mới làm cho Thiên Hạo và Trầm Nhan.” Lão phu nhân đối xử rất tốt với các cháu, bằng

không

cũng

sẽ

không

tha thứ cho việc vô lễ của các nàng và còn để các nàng học quản gia.

“ Đa tạ tổ mẫu.”

Trầm Nhan im lặng đứng cạnh Tử Oánh.

không

phải Trầm Nhân thích đứng cùng Tử Oánh, mà là nàng ta

không

thích đứng

một

chỗ với Uyển

âm. Phụ thân nàng ta là thứ xuất, khiến cho nàng ta có định kiến mãnh liệt về quan niệm đích thứ.

Tử Oánh cũng

không

tỏ vẻ gì, kiếp trước trừ bỏ Uyển

âm, nàng cũng chỉ qua lại với

anh

Oánh và Liễu Oánh nhà nhị thúc.

Khi trọng sinh, nàng mới hiểu trong nội tâm phụ thân

yêu

thương Uyển

âm

nhiều như thế nào. Vì Uyển

âm

là thứ xuất, tên

không

được lấy từ “ Oánh”, vì vậy mà phụ thân lấy từ “

âm” phát

âm

gần giống “ Oánh” để đặt tên cho nàng ta.

Sau khi làm lễ với lão phu nhân, mọi người yên tĩnh ngồi

trên

ghế.

“ Lão tam,

đã

ăn cơm chưa?”

“ Hồi mẫu thân, con là đợi hầu người ăn cơm.”

“ Tốt, vậy chúng ta đến tây sương phòng dùng cơm.”

Ăn xong điểm tâm, các



gia lục tục cho người mang bánh trung thu tới, Vận Điềm biểu tỷ quả nhiên đến. Phía đại



gia lại chỉ sai gã sai vặt mang bánh trung thu tới.

Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi.

Đại lão gia và Tam lão gia mang Thẩm Thiên Hạo đến ngoại viện đãi khách, hậu viện còn lại mấy vị phu nhân và tiểu thư quan gia.

Lão phu nhân giữ mấy vị phu nhân ở lại, còn Tử Oánh và Uyển

âm

mang các vị tiểu thư

đi

dạo hoa viên.

Đại lão gia là thượng thư Hộ bộ, quan viên bên dưới

sẽ

đến chúc nên phụ thân của mấy vị tiểu thư này chức quan đều

không

cao lắm.

Những phu nhân có cáo mệnh, hôm nay

sẽ

tiến cung thỉnh an Hoàng hậu và Thái hậu, những người có cáo mệnh cao còn được giữ lại tham gia cung yến.

Nếu mẫu thân nàng còn sống, hàng năm cũng

sẽ

tiến cung thỉnh an.

Trong hoa viên, nhiều loại hoa

đang

đua sắc, nhưng Tử Oánh vẫn thích nhất hoa Tử Đằng.

Khi các vị tiểu thư

đi

mệt, Tử Oánh mời các nàng vào đình, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên, phân phó tiểu nha hoàn dâng trà và điểm tâm.

Nhìn Tử Oánh nổi bật, Uyển

âm

tỏ ra

không

quan tâm, nhưng trong lòng lại ghen tỵ. Lôi kéo Vận Điềm

nói

về quần áo, trang sức

đang

thịnh hành trong kinh thành.

“ Tử Oánh, ngọc trâm của ngươi hình như là dương chi ngọc?” Vận Điềm hỏi.

Ánh mắt của vài vị tiểu thư cũng bị hấp dẫn lại đây, đánh giá ngọc trâm của Tử Oánh, Trầm Nhan cùng nhìn lướt qua.

Tử Oánh cười cười “ Đây là hồi môn của mẫu thân ta.”

Mẫu thân Tử Oánh là nữ nhi của Thiên hạ đệ nhất phú thương, của hồi môn tất nhiên là nhiều thứ tốt. Trước kia nàng khinh thường thân phận của ngoại công,

không

qua lại, kiếp này nàng

sẽ

bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước.

Trong mắt Uyển

âm

lộ vẻ ghen tỵ, phải cố gắng trấn tĩnh mãi mới hồi phục.

“ Tam tiểu thư, lão phu nhân cho gọi người”

một

tiểu nha hoàn hành lễ

nói.

“ Có biết là chuyện gì

không?” Tử Oánh cũng

không

xa lạ với nha hoàn này, nàng

đã

gặp nô tỳ này mấy lần ở Vạn Cúc đường, là

một

nha hoàn tam đẳng.

“ Hồi tiểu thư, nô tỳ cũng

không

biết.”



đã

như vậy, các vị tỷ muội, Tử Oánh thất lễ rồi.” Tử Oánh phúc thân.

Tử Oánh rời

đi, cũng

không

bỏ qua ánh mắt lóe lên của Uyển

âm.