Chương 50: Mang thai

Sau nông trang là

một

ngọn núi, so với hành cung

thì

không

kém bao nhiêu.Dịch Thụy Cảnh cầm tay Tử Oánh

đi

dạo, Chi Hoa phát

hiện

hai người khác thường. Hai gò má của Tử Oánh ửng hồng, trong mắt là nhu tình, quần áo cũng

đã

thay đổi. hai người thường nhìn nhau cười, vừa

đi

vừa

nói.

Đám người Lạc công tử cũng nhìn ra biến hóa của hai người. Thấy

một

bộ hiểu



của Chi Hoa

thì

gõ đầu nàng. Chi Hoa quay đầu, Lạc công tử cúi người hôn lên mặt nàng

một

cái

Chi Hoa ngẩn người, ngồi

trên

mặt đất chân tê dại, mà đầu

thì

choáng váng. Nàng bị khinh bạc? Mà

hắn

thì

đã

sớm quay đầu tránh ánh mắt của nàng.

một

lúc sau nàng mới phản ứng lại,

hắn



đang

cao hứng

đi. Nếu nàng là

hắn, nàng cũng

sẽ

cao hứng.

Tử Oánh bước tới, thấy Chi hoa ngồi

trên

đất, thêm củi vào đống lửa “ Chi Hoa



nương, sao lại ngồi dưới đất?”

Chi Hoa sửng sốt, mới phát

hiện

bản thân

đang

ngồi

trên

đất. Vội đứng lên trừng mắt với Lạc công tử rồi thêm củi. Tử Oánh chưa gặp cảnh này nên cảm thấy

thật

mới mẻ, thấy

trên

đống lửa

đang

nướng cá, quay đầu cười cười với Dịch Thụy Cảnh.

hắn

cũng cười lại chọc Chi Hoa đứng bên cạnh cười rộ lên.

“ Nương nương, vừa rồi người và công tử

đi

đâu a?” Nha đầu mập luôn bận luôn chân luôn tay lúc này lại nhàn nhã đến trước mặt Tử Oánh hỏi. Nàng

đi

tìm Minh ca

nói

trong phòng có chuột, lại bị Minh ca cười nhạo

một

phen.

Tử oánh lập tức đỏ mặt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Dịch Thụy Cảnh, Dịch Thụy Cảnh cầm đuôi cá đưa cho nha đầu mập “ Ta và Oánh Oánh

đi

giải sầu.”

“ Vậy a, bảo sao ta

không

thấy các ngươi ở trong phòng.” Nha đầu mập gật gù,

không

hoài nghi

một

chút nào.

Chi Hoa lại

không

dễ lừa như vậy, đưa mắt đánh giá hai người, thấy hai người nắm tay

thật

chặt,

không

khí giữa hai người lại ngọt ngào như vậy, cái này chỉ lừa được nha đầu ngốc kia.

Lạc công tử gõ đầu Chi Hoa, trong mắt là ý tứ cảnh cáo. Chi Hoa rụt đầu, nàng cũng chỉ là nhìn nhiều hơn

một

chút, cũng

không



nói

gì. Nàng vẫn biết trước người trước mắt này là Hoàng Thượng, vẫn phải cố kỵ, nhưng chính điều đó làm nàng càng đau lòng thay

hắn.

Nếu

không

phải…. hai chân

hắn

thế nào cũng

sẽ

có biện pháp chữa khỏi?

không

thể cả đời ngồi xe lăn.

Như thế

thì

có thể sớm gặp nàng.

“ các ngươi thất thần gì vậy? con cá này phải quay đều” Nha đầu mập kinh hô, mọi người liền buông tâm

sự

trong lòng, nhìn nhau cười cảm thấy thân cận hơn rất nhiều.

Tử Oánh lần đầu ăn nên Dịch Thụy Cảnh lấy

một

miếng thổi nguội rồi đút cho nàng. Nhưng

không

nghĩ đến Tử oánh ngửi thấy mùi này liền nôn

một

trận.

Lúc nãy còn tốt mà.

“ Khó chịu sao?”

hắn

khẩn trương đứng lên, chưa thấy nàng khó chịu “

không

sao, chắc là do cá có chút tanh.”

Chi Hoa rót chén nước,

trên

mặt

không

thể

hiện

gì nhưng trong lòng lại cảm thấy nữ nhân trong cung chính là già mồm cãi láo, con cá này nàng

đã

ướp

thật

nhiều hương liệu bí truyền để bỏ mùi tanh, sao có thể có mùi được?

Lạc công tử

nói

“ thất lễ” đưa tay bắt mạch cho tử Oánh, sau khi trầm tư

một

lát

nói

: “ Chúc mừng nương nương có thai hai tháng.”

Đầu tiên Tử Oánh kinh ngạc sau đó mừng như điên, nguyệt

sự

của nàng thường hay trễ, mỗi lần đến lại đau đớn. Tháng trước chưa tới nàng cũng

không

để ý,

không

nghĩ rằng

đã

có thai.

Dịch Thụy Cảnh

không

quan tâm bên cạnh

đang

có người, hôn lên má nàng, nha đầu mập

thì

nhảy cẫng lên “ Nương nương

thật

có phúc khí.”

Chi Hoa cười cười, nàng hiểu



đứa

nhỏ

đối với nữ nhân trong cung quan trọng như thế nào, trong lòng cũng mừng thay Tử Oánh.

Tử Oánh cao hứng

một

lát nhưng nghĩ tới chuyện hoang đường trong tủ vào trưa nay liền vội hỏi “ Đứa

nhỏ

vẫn tốt chứ?”

“ tạm thời vẫn tốt.” Lạc công tử bày ra bộ dáng

không

nóng

không

lạnh chọc cho DỊch Thụy cảnh xem thường “ Tiểu lạc, ngươi cũng phải cố gắng dùng sức

một

chút, tranh thủ sớm làm cho Chi hoa mang đứa

nhỏ”

Tiểu Lạc? Mọi người đồng thời run

một

cái, Chi hoa lại càng choáng váng, khi nào

thì

công tử của nàng lại thành tiểu lạc? Hừ đến lúc nàng sinh đứa

nhỏ, các ngươi cứ đứng đó mà hâm mộ

Tử Oánh vẫn còn lo lắng cho đứa

nhỏ, nàng mới bị ngã lại cưỡi ngựa. Chỉ có về cung để Từ thái y bắt mạch nàng mới có thể yên tâm, nếu nhóm cung tần biết nàng có thai

không

biết lại có phong ba gì nữa.

hiện

tại trong bụng có đứa

nhỏ, lại cùng Dịch Thụy Cảnh tâm đầu ý hợp, cả người nàng như ngâm trong hũ mật.

Dịch Thụy Cảnh vốn định về hành cung nghỉ ngơi nhưng vì Tử Oánh có mang nên nghỉ lại đây

một

tối. Hôm sau cùng nàng

đi

xe ngựa trở về.

Đêm hai người lại ôn nhu

một

phen,

hắn

ôm hôn nàng giống như

không

đủ, làm nàng

không

ngủ ngon, bĩu môi, dùng ánh mắt lên án

hắn. Điều này làm

hắn

nhìn nàng càng thêm trìu mến.

trên

đường về ngựa

đi

chậm, nàng cũng

không

có gì khó chịu. Dựa trong lòng

hắn

ngủ

một

đường, làm cánh tay

hắn

tê rần.

Người ở hành cung

đã

sớm nhận được ý chỉ, Đào nhi và Lâm Ngôn

đã

sớm chờ ở cửa hành cung, thấy Tử Oánh

thì

tiến lên.

“ Nương nương..” Đào nhi rơi nước mắt, từ khi hầu hạ nương nương đến nay, nàng chưa rời xa Tử Oánh quá

một

ngày, nay lại

một

ngày

một

đêm

không

gặp, trong lòng đầy lo lắng,

không

biết

trên

người nương nương có bị thương

không.

“ Đào nhi, sao thấy ta lại mất hứng, chẳng lẽ ngày thường ta bạc đãi ngươi.” Tử Oánh đỡ tay nàng trêu ghẹo.

Đào nhi ngẩn người, sau khi phản ứng lại vội quỳ xuống “ Hoàng Thượng”

“ nương nương của các ngươi

đang

mang thai, phải cẩn thận hầu hạ, có chuyện gì

thì

thông báo cho Trẫm.”

Đào nhi và Lâm Ngôn mừng rỡ, đây là chuyện lớn, vội chúc mừng Tử Oánh, đỡ tay nàng cũng rất cản thận.

Dịch Thụy Cảnh về Mặc Dương cung. Tin tức trong cung truyền rất nhanh,

không

bao lâu tất cả mọi người

đã

biết.

Huệ tần vỗ bàn “ Điều ngươi nghe được là

sự

thật? Chính miệng Hoàng Thượng

nói

nàng ta mang thai?”

“ Đúng vậy ạ, nô tỳ nghe



ràng, Hoàng Thượng

nói

ngay tại cửa Song Tuyết cung, người nghe thấy

không

ít,

hiện

tại các vị nương nương chắc cũng

đã

biết.”

Hít sâu

một

hơi “ Bản cung và nàng ta chắc là bát tự tương khắc, từ khi nàng ta vào cung, bản cung

không

có ngày nào yên ổn!

hiện

nay tiện nhân đó còn mang thai, chắc chắn

sẽ

ngồi lên đầu bản cung, sao hôm qua tiện nhân đó

không

bị ngựa giẫm chết!”

nói

xong dùng sức vò nát khăn.

Quý phi sau khi nghe tin lại im lặng “ Chuẩn bị lễ đưa qua đó.”

nói

xong quay vào trong lễ phật

không

để ý đến.

Vinh tần cười, trong nụ cười đó có bao nhiêu chua xót chỉ mình nàng ta biết.

Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra



nguyên nhân ngựa bị thất kinh hôm qua, nhất là ngời muốn đổ lên Ngọc tần. Sau khi mọi người biết Ngọc tần mang thai đều kinh sợ, vạn nhất hôm qua Ngọc tần ngã sấp xuống, hoặc bị ngựa đυ.ng phải… chẳng phải Hoàng Thượng

sẽ

rất tức giận sao!

Nhưng sau khi tra lại chỉ tra ra tỳ nữ của

một

vị phu nhân, sau đó mọi đầu mối bị cắt đứt. Sau khi nghe tin Tử Oánh tất nhiên



ràng, tỳ nữ này chỉ là con tốt chết thay. Người sau màn

đã

sớm đem chứng cứ hủy hết.

Ngày ấy sau khi tách ra khỏi Hứa thị, nàng

không

nhìn thấy người phía sau nhưng có khả năng Hứa thị

sẽ

thấy.

Cung tần mang thai có thể truyền gia quyến vào cung. Đây lại là hành cung nên

không

có nhiều quy củ, Hứa thị lại

đang

ở đây nên nàng thông báo cho Quý phi

một

tiếng, QUý phi cũng

sẽ

không

vì chuyện

nhỏ

này mà làm khó nàng liền vui vẻ đồng ý.

Hưa thị đến

không

phải

một

mình, còn có





của nàng Lâm thị. Lâm thị lôi kéo tay nàng hỏi han ân cần, làm như

không

khí giương cung bạt kiếm ngày đó

không

tồn tại. Da mặt dày giống y Hoàng di nương.

Hứa thị dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tử Oánh, Tử Oánh biết chuyện này

không

thể trách Hứa thị. Cảm thấy hôm nay Lâm thị đến đây là có người giật dây. Tử Oánh và Hứa thị

không

nói

được câu nào. Nên

không

hỏi được hoàn cnahr ngày đó.

Đến lần thứ ba Lâm thị khóc lóc kể nể đời Vận Điềm coi như bị hủy, bị

một

tên thị vệ khinh bỉ. Nếu

không

gả cho

hắn

thì

chỉ còn con đường xuống tóc làm ni

cô. Đào nhi

đã

muốn nghe

không

nổi. Tử Oánh lại càng buồn ngủ.

Từ sau khi về hành cung, Tử Oánh luôn miễn cưỡng thức dậy, mỗi ngày đều ngủ

thật

nhiều. Nếu Hoàng Thượng

không

đến

thì

nàng

sẽ

ngủ mãi

không

tỉnh.

Dịch Thụy Cảnh lo lắng, truyền thái y bắt mạch, Thái y chỉ

nói

thân mình nàng rất tốt, buồn ngủ là triệu chứng bình thường. Thai tượng cũng ổn định,

không

cần lo lắng…

Tử Oánh

không

sợ thái y

nói

dối, dù sao trước mặt Hoàng Thượng

không

ai có gan đó. Nàng yên lòng, mỗi ngày hết ăn lại ngủ.

Đào nhi ngày ngày lo lắng đề phòng, đồ ăn gì đó đều cẩn thận tra xét, bất cứ thứ gì tiếp xúc với nàng đều cẩn thận. Huân hương

không

thể đốt, đến hương hoa cũng

không

thể xuất

hiện. Thai của Lưu tần vì sao chết lưu, hai người đều biết rất

rõ.

Ngày tháng như vậy trôi qua đến khi phải hồi cung, Tử oánh sinh ra

không

nỡ lại

không

thể

không

về, sắp tới là sinh nhật Thái Hậu, các nàng phải trở về chuẩn bị. Lúc trở về mất hứng, ở hành cung

không

có nhiều quy củ trói buộc, mỗi ngày cùng

hắn

đánh cờ, phao trà đọc sách. Nàng nằm

trên

đùi

hắn

ngắm mây trời, trong lòng kiên định hhown bao giờ hết. Chỉ cảm thấy ông trời đối với nàng

không

bạc.

Báo xong thù, đưa toàn bộ bọn họ xuống địa ngục. Đời này của nàng coi như

không

có gì hối tiếc.

Nhưng mọi chuyện thường lại

không

như ý muốn.

Hai mươi bốn tháng chín khởi hành hồi cung. Xe ngựa của nàng

đã

phô trương hết cỡ mà

hắn

vẫn chưa hài lòng. Để nàng

đi

cùng xe ngựa với

hắn

thì

nàng lại

không

đồng ý, cố kị đứa

nhỏ

nên

không

dám phát giận với nàng, cuối cùng chỉ còn cách tùy nàng.

Tử Oánh cũng muốn dính

một

chỗ với

hắn

nhưng chung quy nàng vẫn biết đạo lý mưa móc quân ân. Nửa tháng nay nàng lại

một

mình độc sủng, Quý phi

không

nói

gì, Huệ tần lại vài lần gây

sự

bị nàng cản trở về. Nếu có người có tâm bẩm báo cho Thái hậu

thì

nàng

sẽ

không

chỉ nhận được răn dạy đơn giản như vậy.

Nàng

không

biết tại sao Thái hậu

không

vui với nàng? Nếu

thật

sự

Thái hậu muốn chèn ép nàng

thì

nàng phải ôm chặt đùi Hoàng Thượng mới được, cũng may nàng còn có đứa

nhỏ.

Sờ bụng nàng nở nụ cười. Dịch Thụy Cảnh vén rèm vào, nhìn thấy cảnh này, khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói.

“ Hoàng Thượng?” Tử Oánh kêu

một

tiếng, thấy Dịch Thụy Cảnh mặc y phục thái giám



ràng là vụиɠ ŧяộʍ tới đây.

“ hư”

hắn

bước đến ôm nàng vào ngực, làm Đào nhi xấu hổ chạy ra ngoài đứng cùng Lâm Ngôn.



không

ai phát

hiện, nàng yên tâm. Trẫm nhớ nàng.”

hắn

ngồi

trên

xe biết cố kỵ của nàng nên dứt khoát đổi xiêm y đến đây cùng nàng.

Trong lòng nàng cao hứng “ Bẹp” hôn lên mặt

hắn. Cái này như

một

mồi lửa làm

hắn

dày vò nàng

một

hồi.

“ oánh oánh, chờ hết tháng ba xem Trẫm trị nàng thế nào” Thấy nàng hụt hơi

hắn

mới hài lòng bỏ ra.